Bước đường cùng
← Ch.33 | Ch.35 → |
Editor: Quinn Dun
Tin nhắn vừa gửi đi, Triệu Viện liền gọi điện thoại tới, Hạ Minh Y tắt máy. Nhưng vài giây sau điện thoại ngoan cố vang lên. Cũng không thể trốn điện thoại của cô mà khóa máy mãi, Hạ Minh Y liền nhấn nút nghe:"Triệu Viện, bản thân cô cảm thấy thú vị sao?" Nói xong cô chuẩn bị cúp máy.
"Chị Minh Y, cầu xin chị cứu em. Bây giờ hình như Nhan Băng đang đi tìm em, em đã hết cách rồi..." Giọng nói của cô mang theo tiếng khóc nức nở:"Đừng cúp máy, xin chị đừng cúp máy, nghe em nói mấy câu đã." Động tác của Hạ Minh Y dừng lại trong giây lát, Triệu Viện nhân lúc này lập tức mở miệng:"Em biết em hại chị là em không đúng, nhưng vì câu nói của chị trong buổi hojp báo, bây giờ Nhan Băng quyết tâm trả thù em, em chỉ có thể cầu cứu chị thôi."
"Người ta là Thiên Hậu, tôi có cách nào chứ, tôi không muốn cùng cô nhiều lời." Hạ Minh Y chuẩn bị cúp máy. Phỏng chừng cho đến bây giờ Triệu Viện còn không biết chuyện "Tinh Văn Khoái Bá" rốt cuộc là như thế nào, đoán chừng vẫn cho rằng Nhan Băng trả thù cô! Buồn cười, nếu chuyện trước kia chưa từng xảy ra, khẳng định Nhan Băng cho rằng là do Triệu Viện phản bội. Nhưng chuyện này xảy ra, nhất định Nhan Băng có thể đoán ra đây là tác phẩm của cô và Tô Ly, đương nhiên cũng đoán được Triệu Viện là người gánh tội.
Nhưng theo cách của Nhan Băng, Triệu Viện hiển nhiên nên chịu tiếng xấu, ba lần bốn lượt làm việc nhưng đều không thành công, còn kéo Nhan Băng dính vào. Điều này không đổ lên người Nhan Băng thì đổ lên ai đây? Vì vậy bây giờ cô cần gì tìm Nhan Băng rước lấy xui xẻo chứ? Món nợ giữa hai người họ còn chưa tính xong mà!
"Chị chỉ cần cho em mượn ít tiền, cho em mượn tiền có được không?" Triệu Viện bên kia cảm nhận được cô sắp cúp máy nên vội vàng nói ra vấn đề chính.
"Cắt, cô lại còn có thể mượn tiền tôi?" Hạ Minh Y quả thật không nghĩ tới cô ta gọi đến là vì chuyện này.
"Chị Minh Y, thật sự không thể cầu xin ai cả. Lúc đó Chương Hàm dẫn dụ em nhưng lại bị Nhan Băng phát hiện được, vì thế bọn em mới làm việc cho cô ta. Nhưng bây giờ danh tiếng của em tệ như vậy, anh ta đã nhanh chóng trở mặt rồi. Em gọi điện thoại cho anh ta không được. Bây giờ trên ngừoi em trên dưới chỉ có hơn một trăm đồng, em không dám trở về trường, nhà cũng đã bị niêm phong, không có tiền buổi tối em chỉ có thể ngủ ở đầu đường thôi...."
"Em biết chị và bọn họ không giống nhau.... Chị có thể nghĩ đến sự quen biết của chúng ta mà cho em mượn một ít đi! Em đảm bảo sau khi cầm được tiền liền rời khỏi thành phố B, sau này sẽ không trở về nữa. Cầu xin chị, cầu xin chị...... xin chị hãy giúp em."Cách điện thoại nhưng Hạ Minh Y dường như có thể nhìn thấy đau khổ, hoa lê đẫm mưa của Triệu Viện ở đầu dây bên kia.
Cô do dự, cảm giác trở thành kẻ bị mọi người ghét, chửi rửa cô đã từng trải qua, cũng không phải là cô đồng tình với Triệu Viện. Chỉ là đối với cảm giác đầu sóng ngọn gió này cô đã quá hiểu rõ.
"Cô đọc số tài khoản ngân hàng của cô cho tôi đi! Tôi gửi cho cô." Hạ Minh Y suy nghĩ trong chốc lát rồi nói. Có thật gương mặt cô hiền không? Triệu Viện đến bước này vẫn có thể cầu cứu cô!
"A!" Không nghĩ đến vừa nhắc đến thẻ ngân hàng Triệu Viện liền thất thanh khóc nức nở: " Thẻ.... tiền của em.... tiền đều bị Tôn Cường lấy đi rồi! Em hết tiền rồi...." Nhất thời trong điện thoại chỉ còn tiếng khóc của Triệu Viện, rất lâu sau đó cô mới bình tĩnh lại:"Chị Minh Y, bây giờ em muốn người không có người, muốn tiền không có tiền, chị có thể đưa đến cho em không? Thật đó, em nhận được tiền liền mua vé rời đi, em còn phải trốn Nhan Băng...."
Hạ Minh Y nheo mắt lại, cảm thấy tự mình đích thân đi gặo không có đơn giản như vậy. Lời hoài nghi của cô còn chưa kịp nói ra thì Triệu Viện vội vàng nói:"Chị Minh Y, nếu như chị không tin em có thể dẫn theo vệ sĩ, để bọn họ thấy." Hạ Minh Y vô cùng do dự. Theo lý thuyết nếu cô trực tiếp cự tuyệt cũng không có vấn đề gì. Nhưng nghĩ đến thủ đoạn của Nhan Băng như cưỡng hiếp tập thể, bắt cóc giết con tin, đánh... Tuy cô hận Triệu Viện nhưng cũng không hận tới mức hy vọng cô ta chết. Nếu như cô có thể rời khỏi làng giải trí, rời khỏi thành phố B cũng có thể xem là một chuyện tốt.
"Chị Minh Y, cầu xin chị, nếu để trễ hơn một chút thì không kịp..." Hạ Minh Y khẽ cắn môi, hỏi:"Chúng ta gặp nhau ở đâu đây?"
Thật không nghĩ đến Triệu Viện lại nghèo túng đến mức này, khi Hạ Minh Y nhìn thấy cô ta phản ứng đầu tiên chính là quần áo trên người cô ta vẫn là bộ mà hôm cảnh sát tiến vào kiểm tra, không ít chỗ còn có vết bẩn, không có trang điểm, sắc mặt trắng xanh, đôi mắt sớm đã sưng đỏ, kiểu tóc thì không lời nào có thể diễn tả. Cô cầm theo một cái túi, đáng thương tội nghiệp đứng ở phía bên kia, nhìn thấy Hạ Minh Y đi đến ánh mắt bỗng chốc sáng lên:"Chị Minh Y!"
Hạ Minh Y dặn dò với vệ sĩ ở phía sau vài câu rồi xoay người đi đến chỗ Triệu Viện. Công viên nhỏ mà cô ẩn náu quả thật vắng vẻ, chả trách các dân mạng tuyên bố tìm cô nhưng không tìm ra. Hạ Minh Y đi đến bên cạnh cô, từ trong túi lấy ra một vạn tệ:"Đủ cho cô đi bất cứ đâu trong nước. Từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!" Triệu Viện nhận lấy tiền, nước mắt lại chảy xuống. Cô cúi người rồi đột nhiên quỳ xuống đất, nghẹn ngào nói:"Chị Minh Y, đến nước này em thật sự hối hận. Chị tốt với em như thế, em lại cùng Nhan Băng hợp tác hãm hại chị! Em thật sự không phải người! Hôm nay em cúi đầu xin lỗi chị, không mong chị tha lỗi cho em, chỉ chúc chị về sau sống thật tốt!" Nói xong cô liền cúi lạy.
Hạ Minh Y vô cùng kinh ngạc, vội vàng khom người đỡ cô dậy:"Cô đang làm gì vậy? Tôi không cần cô làm như vậy!" Triệu Viện thuận theo lực kéo của cô đứng dậy.
"Nếu như cô thật lòng hối cải, sau này làm người thật tốt, không cần phải nghĩ cách hãm hại người khác---"Hạ Minh Y còn chưa nói xong liền cảm thấy chóp mũi đột nhiên bị phun gì vào, ngay sau đó miệng bị bịt lại, tiếng cầu cứu chưa kịp kêu ra liền hôn mê bất tỉnh.
Trước khi nhắm mắt cô còn nghĩ vệ sĩ đợi không thấy cô nhất định sẽ đi qua đây!
Triệu Viện tùy tiện lau đi nước mắt, vẻ mặt âm trầm quỷ dị, cô âm thầm dùng tay ra hiệu cho phía sau, đồng thời khóc to hơn:"Chị Minh Y, cảm ơn chị, vậy em đi đây..." Sau lưng cô nhanh chóng có mấy người đàn ông cao to chạy đến, sau khi vác Hạ Minh Y lên người liền nhanh chóng chạy ra phía sau công viên nhỏ. Chốc lát, trong công viên nhỏ không một bóng người.
Sau khi nghe Triệu Viện nói tiếng cảm ơn qua hai ba phút vẫn không thấy Hạ Minh Y đi ra, trong lòng vệ sĩ liền cả kinh vội vàng chạy vào xem, vừa nhìn thấy lòng liền chuyển lạnh. Nào có bóng dáng Hạ Minh Y! Một người lập tức phản ứng lại: " Chung Nhị, cậu gọi điện thoại cho Tô công tử! Chung Tam lái xe xem gần đây có chiếc xe nào khả nghi không, chắc chắn bọn họ chưa đi xa được." Hai người nghe thấy mệnh lệnh liền lập tức chia ra hành động. Một phút sau Chung Nhị lo lắng nói:"Đại ca, Tô công tử không nhận điện thoại, bây giờ cậu ấy đang lên chương trình." Chung Đại hung hăng nói:"Không ngừng gọi, gọi đến khi nào có người bắt máy mới thôi. Lần này nếu như không cứu được Hạ tiểu thư trở về, chúng ta chết chắc rồi! Tôi liên lạc với Đại công tử."
Anh vừa gọi điện thoại, phía bên kia rất nhanh liền có người bắt máy, giọng nói trầm lắng của người đàn ông từ đầu bên kia điện thoại truyền đến:"Chung Đại, làm sao thế?" Chung Đại kiên trì kể lại vắn tắt chuyện này một lần. Giọng nói phía bên kia càng lúc càng trầm xuống, đồng thời còn mang theo cảm giác áp bách mạnh mẽ:"Tôi sẽ sắp xếp người truy xét, các người hãy nhanh chóng chạy đến nơi khả nghi đi. Tìm người hỏi thăm đi!" Chung Đại vội vàng gật đầu:"Chung Tam đã chạy đi qua đó rồi ạ!" Bên kia im lặng trong chốc lát rồi thấp giọng nói:"Mặt mũi Chung Ly gia bị các người làm mất hết rồi! Mau đuổi theo!" Giọng nói tuy thấp nhưng câu nói này ẩn chứa trọng lượng khiến cho sắc mặt Chung Đại đại biến.
"Đại ca, sao... sao vậy?" Chung Đại nhanh chóng trở về xe giẫm mạnh chân ga, sau khi xe trên đường mới nói:"Đại công tử cũng sốt ruột gấp gáp như vậy.... nếu như lần này Hạ tiểu thư có chuyện gì, tôi thấy không chỉ Tô công tử, e rằng Đại công tử cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta!"
"Cái gì? Vậy chúng ta mau chóng đi tìm đi!"
Triệu Viện ngồi trên xe tải, ánh mắt thờ ơ nhìn Hạ Minh Y đang hôn mê. Lại quay đầu nhìn khuôn mặt say mê, nước miếng dài ba tấc của mấy tên đàn ông phía sau. Khinh thường cười nhạo một tiếng:"Chưa từng thấy qua minh tinh sao? Hay là chưa thấy qua đàn bà?" Một người đàn ông trong đó khó khăn dời đi ánh mắt say đắm nói:"Hạng người như chúng tôi làm sao có thể gặp được ngôi sao nữ thật sự được? Hơn nữa lại còn xinh đẹp như vậy!" Nghe thấy thế đôi mắt sắc bén của Triệu Viện liếc nhìn ngừơi nọ một cái. Người đàn ông vội vàng nói: " Nhưng mà còn thua xa Triệu Viện cô. Sao bây giờ chúng ta không động thủ luôn? Xe chấn gì đó không phải rất đã ghiền sao?" Triệu Viện lạnh lùng nói:"Tôi còn phải đợi phân phó của chị Băng, mấy ngừơi gấp cái gì? Sớm muộn gì cũng sẽ là của mấy người thôi! Đợi uống thuốc xong mới thấy sảng khoái, mấy ngừơi còn chưa thử qua đúng không?" Mấy người này nghe thấy vậy ánh mắt liền sáng lên, hận không thể ngay lập tức nhào đến.
Đúng vào lúc này điện thoại Triệu Viện vang lên, cô ta cung kính gọi một tiếng "Chị Băng", vẻ mặt thấp thỏm lo lắng.
"Đến chỗ cũ!" Buông điện thoại xuống, cô liền phân phó. Sau đó nghiêng người liếc mắt nhìn Hạ Minh Y, căm hận nói:"Tôi không có cách nào làm sản phẩm công nghệ cao, nhưng đối phó với cô.... cái này thôi cũng đủ rồi! Nếu không phải cô đẩy tôi vào đường cùng, hù!" Dường như cô ta nghĩ đến điều gì đột nhiên lớn tiếng cười như điên, tiếng cười ha ha ha truyền đi thật xa, sắc mặt mấy người phía sau thay đổi, nhất thời cũng không dám làm bất cứ hành động quá khích nào.
Khi Hạ Minh Y từ từ tỉnh lại, đầu cô vẫn còn chút choáng váng, không biết Triệu Viện dùng thuốc gì đối với cô mà dược tính lại mạnh đến vậy. Nghĩ đến Triệu Viện cô liền cảm thấy thất vọng và ân hận, cô hận bản thân đề phòng quá kém, lại có thể bị loại người này gạt! Cô lắc lắc đầu bắt buộc bản thân tỉnh táo một chút rồi đánh giá hoàn cảnh trước mắt. Bốn phía hết sức đổ nát, ánh sáng không sáng lắm, cách đó hơn mười mét có có bóng người đang lắc lư. Mà món đồ phía bên trái đối diện với cô lại là máy quay phim! Cô cả kinh, đại não bỗng dưng tỉnh táo lên rất nhiều, Triệu Viện thật sự là bắt cóc cô, rốt cuộc cô ta muốn làm gì?
Cô khó khăn cử động một cái phát hiện cả người hoàn toàn không có sức còn bị trói gô cở và chéo tay sau lưng. So với lần trước bị Trịnh Phong trói lần này quả nhiên gặp sư phụ rồi. Xem ra bọn họ làm thật rồi! Thấy mấy người kia vẫn chưa nhìn sang đây, cô tập trung sức lặng lẽ dùng lực phía sau vừa đánh giá bốn phía xem có thể chạy trốn được không. Điện thoại đã bị lấy đi rồi, bây giờ muốn liên lạc cũng rất bất tiện nhưng trước khi đi cô đã gửi cho Tô Ly một tin nhắn, vệ sĩ không thấy cô nhất định sẽ đi tìm. Hy vọng bọn họ sẽ đến kịp.
Trong lúc cô vẫn đang đánh giá, cánh cửa đổ nát đột nhiên bị đẩy ra, ngược chiều ánh sáng là bóng của hai người nhìn không rõ lắm. Hai người đó đi thẳng đến chỗ cô. Lúc này cô mới nhìn rõ được đó là Nhan Băng và Triệu Viện.
"Hạ Minh Y, thậy không ngờ cô cũng có ngày hôm nay!" Nhan Băng cúi người xuống nhìn Hạ Minh Y đang bị trói chặt, ánh mắt băng lãnh trào phúng:"Dựa vào cái gì mà cô dám quyến rũ Tô Ly? Cô có biêý cô không biết tự lượng sức như thế nào không? Cô biết thân phận của Tô Ly là gì không?" Đã từ rất lâu cho đến hiện tại, đây là lần đầu tiênHạ Minh Y và Nhan Băng chính diện với nhau! Dáng vẻ người phụ nữ này vẫn cao cao tại thượng, dường như cả thế giới này đều phục tùng dưới chân cô.
Kiêu căng như vậy Hạ Minh Y không thích. Cô xoay mặt qua, trực tiếp bỏ qua lời nói của cô ta.
"Cô!" Nhan Băng hung hăng túm chặt cổ áo của cô, đang định phát tát thì Triệu Viện đột nhiên kéo cánh tay cô lại:"Chị Băng, món hàng như cô ta nào đáng để chị phí sức, đánh cô ta còn sợ dơ tay chị!Để em làm cho!" Ánh mắt Nhan Băng đảo qua, cười nhạo một tiếng:"Cũng được, vậy cho cô cơ hội thể hiện!"
Trong mắt Triệu Viện lóe lên ý cười và sự oán hận điên cuồng, cô ta cúi người xuống ngồi bên cạnh Hạ Minh Y:"Cô cho rằng cô rất thông minh sao? Còn không phải vừa bị tôi lừa xong đã chạy tới sao, tôi biết ngay loại người như cô rất dễ gạt mà! Haha... Trừng cái gì mà trừng!" Cô hét lớn một tiếng rồi đưa tay tát Hạ Minh Y một cái! Cái tát này thật sự rất ác, cảm giác đau đớn nóng rát truyền đến, không cần nhìn Hạ Minh Y cũng biết gò má cô nhất định đã sưng lên rồi. Cô cắn chặt môi không rên một tiếng rồi xoay mặt sang, chẳng muốn nhìn thấy gương mặt Triệu Viện. Không ngờ động tác này lại khiến Triệu Viện càng thêm kích động, cô ta lại tát thêm một cái:"Cô rất thanh cao sao? Cô rất sạch sẽ sao? Cho cô giả vờ này! Cho cô giả vờ này!"
"Bốp bốp bốp" mấy bạt tay liên tiếp giáng xuống, hai má Hạ Minh Y sưng đỏ lên, khóe miệng còn chảy máu. Cô bị đánh khiến cho tóc rơi xuống, cả người trông chật vật không chịu nổi.
Nhan Băng nhíu mi nói:"Đủ rồi! Đánh nữa thì người cũng bị cô đánh ngất đi, rồi chụp như thế nào đây?" Ánh mắt cô khẽ động, cô nhìn chằm chằm Triệu Viện:"Sao tôi cảm thấy cô hận cô ta hơn cả tôi?" Triệu Viện do dự một chút rồi nói:"Chị Băng... chị, chị không hiểu hoàn cảnh của em. Cái người Chương Hàm đó lúc đó ngày nào cưỡi trên người em cũng đều gọi tên cô ta! Loại ủy khuất này em chịu đủ rồi!"
"A? Ánh mắt của cậu ta lại đặc biệt đến vậy."
"Ha, anh ta chỉ là thích những cô gái trông có vẻ đứng đắn thôi, lúc hưởng thụ thì lại dạy cho bọn họ bộ dáng dâm đãng!" Triệu Viện nói một lời trúng đích.
Nhan Băng nhíu mi giống như cảm thấy có chút ghê tởm, nói:"Đủ rồi, đừng nói những vấn đề này nữa. Hạ dược!"
← Ch. 33 | Ch. 35 → |