← Ch.13 | Ch.15 → |
Hạ Minh Y vứt cây gậy gỗ xuống đất, cây gậy này lúc nãy cô đã dùng bản thân mình để che lại, cô vỗ vỗ tay rồi đứng dậy hoạt động gân cốt, sau đó cầm lấy sợi dây thừng trên mặt đất trói Trịnh Phong đang bất tỉnh kia lại.
Lúc tỉnh lại cô đã nhìn quanh căn phòng rách nát này một lần, cô phát hiện cách đó không xa có một cây gậy bị Trịnh Phong ném xuống đất, cô lặng lẽ di chuyển một lúc lâu mới đến bên cạnh cây gậy được.
Đợi một lúc lâu thì tên Trịnh Phong mới đến bên cạnh, cô hung hăng đánh một gậy ngay sau gáy hắn.
Ngoan ngoãn chịu trói trước giờ không phải là phong cách của Hạ Minh Y!
Sau khi trói Trịnh Phong xong, cô cầm lấy chiếc điện thoại đã bị Trinh Phong cướp đi lên, nhanh chóng gọi điện cho Tô Ly.
" Anh khỏi đến đây, em đã trói Trịnh Phong lại rồi, hắn nói có rất nhiều người mai phục ở đây."
Một lúc sau truyền đến giọng nói trầm thấp của Tô Ly ở đầu bên kia: " Y Y, em không sao chứ?"
" Em không sao, thật sự không có gì cả. Anh đừng nên đến đây, anh mau đi đi, đừng đến đây."
"Không có việc gì..." Anh đột nhiên cúp máy.
Nháy mắt Hạ Minh Y kịp phản ứng lại.
Tô Ly đến rồi, vừa nãy có khả năng anh đã bị phát hiện.
Nhớ đến lời nói lúc nãy của Trịnh Phong trong lòng cô trầm xuống, nếu như báo cảnh sát việc này sẽ bị bại lộ, đây không thể giải thích đơn giản là tụ tập ẩu đả nữa rồi.
Vì danh dự của Tô Ly! Hạ Minh Y quyết định phản kích đến cùng!
Cô tiến lên phía trước túm lấy Trịnh Phong dậy nhưng không được, vì thế cô đành kéo anh ta ra khỏi căn phòng rách nát!
Đập vào mắt cô quả nhiên là một mảnh chiến đấu kịch liệt.
Cô cầm lấy con dao quân đội Thụy Sĩ mà lúc nãy cô vừa tìm được trong túi áo Trịnh Phong kề sát cổ hắn, hét lớn: " Trịnh Phong đang nằm trong tay tôi, nếu các người không sợ chết thì cứ tiếp tục đánh đi!"
Một tên côn đồ đi theo Trịnh Phong lập tức ngừng lại, Tô Ly nghe thấy giọng nói của Hạ Minh Y, hai hàng chân mày khẽ buông lỏng. Lúc anh xoay người qua nhìn thấy hai gò má của cô sưng đỏ, ánh mắt bình tĩnh của anh trong nháy mắt trở nên mãnh liệt, dẫn đến kết quả trực tiếp chính là những tên côn đồ bên cạnh như những bao cát lần lượt bị đá ra ngoài!
"A!" Tiếng kêu thảm thiết vang lên khiến cho những ngừơi còn lại vừa sợ lại vừa e ngại, bọn chúng bỏ những thứ mình đang cầm trong tay xuống nhanh chóng bỏ chạy. Tuy Trịnh Phong là công tử của phó thị trưởng nhưng trước mắt cái mạng nhỏ này hiển nhiên vẫn quan trọng hơn.
Hạ Minh Y thu con dao trong tay lại bước nhanh đến chỗ Tô Ly phía trước, nhưng cô phát hiện vẻ mặt của Tô Ly đột nhiên thay đổi nặng nề, anh như một cơn gió lao về phía cô.
Một giây sau cô và Tô Ly cùng té trên mặt đất rồi lăn vài vòng. Sau khi Tô Ly buông cô ra anh lập tức đứng dậy đánh nhau với Trịnh Phong.
Thì ra do Hạ Minh Y không có kinh nghiệm trong việc trói người khác nên lúc nãy Trịnh Phong đã tháo được dây thừng, hắn nhân lúc cô buông lỏng cảnh giác cầm lấy cây gậy vung về phía cô.
Tuy Tô Ly phát hiện kịp thời nhưng bắp chân của cô không tránh khỏi nên sưng lên một mảng lớn.
Vì vậy màn kịch tháng trước lại tái hiện một lần nữa.
Hạ Minh Y nhìn Tô Ly trước mặt, nháy mắt hoàn toàn không kịp phản ứng kịp. Sự dịu dàng tiêu sái, bình tĩnh không kiềm chế được, sự gợi cảm phúc hắc... Cô đã từng thấy ở Tô Ly qua rất nhiều mặt nhưng bây giờ vẫn làm cô cảm thấy cực kỳ xa lạ tuy rằng trước đó cô đã từng nhìn thấy qua một lần...
" Tao đã nói với mày bao nhiêu lần là không được tổn thương đến cô ấy! Mày dám tổn thương cô ấy một phần, tao sẽ làm mày tổn thương mười phần!"
Giọng nói của Tô Ly tràn đầy phẫn nộ, lạnh lẽo như tuyết, nóng rực như lửa nhưng lại tàn nhẫn không hề giống anh tí nào.
Hạ Minh Y giật mình lập tức chạy đến giữ chặt anh nhưng lần này dù kéo như thế nào cô cũng không kéo được.
" Nếu đánh nữa sẽ chết ngừơi đó, A Ly, anh đừng hủy hoại chính mình!" Hạ Minh Y ôm cổ anh: " A Ly, chân em hình như bị gãy rồi, anh mau đưa em đi bệnh viện được không! "
Nghe thấy vậy quả nhiên Tô Ly dừng lại xoay người ôm lấy cô....
" Vậy sau đó thì sao? Về sau thế nào?" Sở Xuyến lắc cánh tay của cô, tò mò hỏi: " Wow, cậu hạnh phúc quá, mình hâm mộ cậu chết đi được!"
Hạ Minh Y lườm cô: " Sở Xuyến, cậu có phiền hay không, kể từ khi mình trở về cậu đã dùng mọi cách đe dọa, dụ dỗ ép mình nói ra, đã hai tháng rồi, cậu nghe chưa đủ sao?!"
" Đây là mình hâm mộ cậu đó, có được không vậy... Nếu như Sở Dao của nhà chúng ta có thể giống như Tô Ly thì mình còn buồn chuyện gì nữa chứ..." Giọng nói của cô đau thương, cô làm bộ cúi thấp đầu bày ra bộ dáng vô cùng đáng thương.
Hạ Minh Y oán hận trừng mắt nhìn Sở Xuyến, lần nào cũng bày ra bộ dáng đáng thương để tranh thủ lấy sự thương xót của cô, nhưng lần nào cô cũng không nhịn được mà mềm lòng, sau đó chuyện gì cũng dựa theo cô ấy!
Cô kể lại chuyện cũ một lần lại một lần. Chỉ có trước mặt bạn tốt cô mới có thể nói ra. Thật ra chuyện này những người khác căn bản cũng không biết.
Thật ra kể nhiều lần cũng giống như đọc một quyển sách, đến cuối cùng đều đọc làu làu. Nhưng loại hoài niệm nhớ nhung này cũng giống như một loại thuốc độc thấm sâu vào xương tủy.
Lúc đó cô bị Tô Ly ôm ngang hông nhanh chóng đi ra ngoài, cho đến khi đi thật xa cô mới nói cho Tô Ly biết thật ra chân cô không sao cả, làm sao có chuyện gì được chứ? Bất quá nó chỉ bị sưng lên thôi. Cô chỉ là dùng cách này để Tô Ly dời đi sự chú ý mà thôi.
Cũng giống như những nữ sinh khác, nhìn thấy dáng vẻ của anh vì mình mà lo lắng, cô không nhịn được sự vui sướng trong lòng mình, nhưng vui sướng nhiều, sự lo lắng mơ hồ lại nổi lên trong lòng cô. Cô sợ Tô Ly sẽ vì cô mà liều lĩnh.
Anh ưu tú như vậy, nổi bật giữa mọi người, sự tiêu sái, ôn hòa thoải mái, trầm tĩnh lý trí, lạnh nhạt xa cách....
Bất luận là vẻ ngoài ưu tú xuất sắc hay là khí chất không gì sánh bằng, anh mãi mãi là vương giả. Mãi mãi là một người cao cao tại thượng được mọi người sùng bái.
Thấy Hạ Minh Y trầm mặc, Sở Xuyến đẩy đẩy cô: " Y Y, cậu đừng như vậy mà..."
Hạ Minh Y gật đầu một lúc lâu sau ấp úng nói: " Mình về trước đây."
Sở Xuyến nhìn bóng dáng của Hạ Minh Y, rơi vào trầm tư.
Kể từ khi nhập học, rõ ràng Hạ Minh Y không còn giống lúc trước nữa, lúc không có việc gì cô sẽ ngẩn người. Vừa nhìn thấy liền rơi vào hồi ức tốt đẹp nào đó. Kinh khủng hơn chính là sau khi cô trở về nhân lúc rảnh rỗi sẽ xem các tác phẩm của Tô Ly, từ các phim, các quảng cáo mà anh diễn đến các chương trình phỏng vấn thậm chí là các bài viết giải trí....
Có lúc cô vừa xem mà nước mắt chảy ra, quả thật không hề giống với Hạ Minh Y kiên cường lý trí trước đây chút nào. Nhưng Sở Xuyến có thể thông cảm với cô, cho dù là nữ sinh kiên cường như thế nào thì trước mặt tình yêu cũng sẽ trở nên yếu đuối, huống chi mối tình đầu của Hạ Minh Y quả thực không hề tầm thường.
Nếu như là nam sinh bình thường thì thôi, mặc dù không thể ở cùng một chỗ thì cố gắng tập trung về sau này. Nhưng đây lại là một người ưu tú như vậy. Từ nay về sau, nhược thủy tam thiên lấy một gáo nước. *
* Câu này có ý nghĩa cảnh báo là: Trong cuộc đời có thể chúng ta sẽ gặp nhiều thứ tốt đẹp nhưng chỉ cần dùng tâm nắm giữ lấy nó là được rồi.
Cô trầm tư trong giây lát rồi đuổi theo Hạ Minh Y.
" Không phải cậu rất thích biểu diễn sao? Tô Ly không phải đã nói khi nào cậu muốn đóng phim thì đến tìm anh ấy sao? Tô Ly không phải ngày nào cũng liên lạc với cậu sao? Y Y, cậu muốn đi thì cứ đi đi!"
Đôi tay Hạ Minh Y không tự chủ được mà run rẩy, cô nói: " Mình rất sợ. Mình sợ môi trường như giới giải trí, mình sợ mình sẽ đánh mất đi điều mà Tô Ly yêu thích ở mình."
Sở Xuyến bắt lấy tay cô: " Y Y, cậu nhìn mình. Nếu như cậu sợ mất đi thì chẳng phải mình càng sợ mất đi hơn sao? Sở Dao tuy không phải là anh ruột của mình nhưng từ nhỏ bọn mình đã cùng nhau lớn lên, nếu như đi sai một bước có thể anh ấy sẽ không xem mình là em gái nữa, nhưng nhiều năm như vậy, mình vẫn tiếp tục kiên trì. Vì vậy.... cậu cũng đừng từ bỏ, lúc trước cậu có thể chống đỡ thì sau này cũng có thể."
Trong nháy mắt, đôi mắt Hạ Minh Y sáng trong như ngôi sao trên bầu trời, cô mỉm cười: " Xuyến Xuyến, cảm ơn cậu, mình sẽ suy nghĩ thật cẩn thận."
Đề nghị mà Sở Xuyến đưa ra không phải cô chưa từng nghĩ đến, chỉ là đôi khi quả thật có chút rối loạn.
Đây chính là tình yeu sao? Tình yêu....
Có thể những oán hận ban đầu của bản thân dành cho anh cũng có thể hoàn toàn trở nên yêu thích như vậy.
Mùi vị của tương tư, từng chút từng chút như nhập, triền miên vào xương tủy cô.
Cô lẳng lặng đi trên con đường nhỏ trở về phòng, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình khuôn mặt cô không nhịn được mà cong lên.
" A Ly... sao bây giờ anh gọi em vậy."
" À, bây giờ không bận. Ở trường vẫn tốt chứ?"
" Vẫn tốt..." chỉ là em rất nhớ anh." Còn anh thì sao?"
" Anh cũng rất tốt, nói cho em biết một tin tốt, không lâu nữa chúng ta có thể gặo nhau rồi." Trong giọng nói của Tô Ly dường như có chút vui vẻ.
" Sao cơ? Anh muốn sang đây sao? Vậy anh phải chú ý thật kỹ, nơi đây không thể so với thành phố Tân Diêu đâu."
................
" Được, chăm sóc bản thân thật tốt." Tô Ly gác điện thoại, khóe miệng mỉm cười.
" Lại cùng cô gái nhỏ của cậu nói điện thoại à? Vui như vậy!" Người đàn ông đi đến bên cạnh đấm lên vai Tô Ly, cả ngừơi anh ta mặc bộ đồ tây màu đen được cắt xén tỉ mỉ.
Ý cười của Tô Ly càng đậm hơn: " A Hoành, cậu sẽ không hiểu được đâu."
" Thật sao?" Người đàn ông nhướn mày nhìn anh, vẻ anh tuấn trên mặt thể hiện sự không tin: " Có thể thật tốt? Nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của cậu xem, quả thật còn nghiêm trọng hơn so với mối tình đầu lúc đó. Năm đó mình vô cùng hoài nghi có phải cậu đã đổi tính rồi không, nhưng mà thật may, định hướng tình dục của cậu vẫn bình thường."
Tô Ly lườm anh một cái, thần bí nói: " Cậu không biết cô ấy tốt như thế nào đâu, cô ấy không phải như những cô nữ sinh đơn thuần nhu nhược kia nhưng lại có sự trưởng thành chín chắn hơn so với những người cùng lứa. Có lúc cô ấy kiên cường, lý trí khiến cho ngừơi khác khâm phục, có lúc lại hồn nhiên tuyệt đẹp khiến cho người khác chỉ muốn đem tất cả mọi thứ dâng tặng cô... Y Y chính là cô gái như vậy, cô ấy không phải là tờ giấy trắng mà là ánh cầu vồng rực rỡ."
Người đàn ông nhíu mày không tin: " Tuy không thể nào tin được, nhưng từ trước tới nay mình chưa gặp qua người có thể khiến cậu yêu thích như thế. Cậu có hình không?"
" Đương nhiên là có!" Tô Ly mỉm cười đắc ý: " Cậu sẽ không tin được, đây là mình chụp trộm được."
Anh cầm lấy điện thoại chọn tấm hình mình trân quý trong album đưa cho người kia xem.
Đây là bức ảnh lúc Hạ Minh Y ngủ trưa, cảnh vật là bầu trời xanh thẳm nơi quay phim ở Tân Diêu, mây trắng như tuyết còn có nhiều loại cây cỏ sum xuê tươi tốt ở phía xa.
Hạ Minh Y nằm trên chiếc ghế dài, nửa người trong nắng, nửa người dưới bóng mát của cây dù. Làn da ửng đỏ như sứ, hàng lông mi nhỏ nhắn. Dáng vẻ lúc ngủ của cô yên tĩnh bình thản tạo cho người khác một cảm giác sạch sẽ tốt đẹp, nháy mắt thời tiết nóng bức cũng trở nên mát mẻ.
" Thế nào? Có phải rất đẹp không?" Trong giọng nói Tô Ly không giấu được sự tự hào.
Ngừơi đàn ông dừng lại một lúc, thu lại ánh mắt thâm thúy trên tấm ảnh, thản nhiên nói: " Cũng không tệ."
Tô Ly quyến luyến nhìn Hạ Minh Y trong tấm ảnh. Một lát sau người đàn ông đẩy đẩy anh: " Nếu như cậu hạ quyết tâm rồi thì sau này phải bảo vệ cô ấy thật tốt. Cậu cũng biết tình hình của cậu." Nói xong câu này anh ta liền xoay người rời đi. Lúc đi đến cửa anh ta nghe được giọng nói kiên định của Tô Ly: " Mình sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt!"
← Ch. 13 | Ch. 15 → |