Ch.02 → |
Lúc Hạ Minh Y đến nơi, đại sảnh của quán rượu im ắng, chỉ còn giọng nói của người đẹp ở trên bục đang đọc tên trong danh sách
" Mã Hiểu Hà, Trịnh Phong, Trương Hồng, Lưu Diễm, Chiêm Tinh Tinh.."
Theo danh sách công bố từ cô, thỉnh thoảng tiếng xôn xao bàn tán từ trong đám người truyền đến hâm mộ hoặc ghen tỵ. Hơn ngàn người ở trong đại sảnh, chi chít những cái đầu đen đều giương mắt nhìn lên, Hạ Minh Y căn bản không nhìn thấy rõ tình huống phía trước.
Cô muốn đến gần hơn một chút, lại bị mấy người hung hăng phía trước ngăn cản: "Làm gì? Đừng chen lấn!"
Bước chân của cô ngượng ngùng dừng lại, trong lòng vô cùng sốt ruột. Buột lòng phải kéo một bạn nam bên cạnh hỏi: "Đây là công bố danh sách vai diễn quần chúng sao?"
"Thôi đi, danh sách vai diễn quần chúng mà đáng điều động binh lực như vậy sao? Buổi sáng trang web chính thức của đoàn văn công đã chính thức công bố, đây đều là công bố diễn viên chính...... !"
"Cái gì?" Hạ Minh Y kêu lên, đã nhanh như vậy sao? Cô vừa thi thử xong liền mua vé trở về, ai ngờ vẫn còn chậm một bước. Không nghĩ tới chọn lựa đều đã xong cả rồi.
Giống xác minh lời nói của người bạn nam này, cô mới vừa hỏi xong liền nghe giọng nữ dễ nghe ở trên đài nói: " Phía trên muốn tuyên bố danh sách diễn viên, xin mời những ai có tên sau khi kết thúc đến phòng công tác lầu một ký tên. Lần lựa chọn này kết thúc mỹ mãn, cảm ơn...."
Trong lòng Hạ Minh Y run lên, sốt ruột muốn xông vào. Ai ngờ người bạn nam bên cạnh lại vô cùng tinh quái kéo cô qua nhỏ giọng nói: " Tuy bên phía sản xuất vẫn giữ bí mật để gây cảm giác thần bí trong ngành điện ảnh, nhưng tôi nghe nói nam chính lần này là thuộc về Tô Ly đó!"
Nghe đến cái tên này, cả người Hạ Minh Y cứng đờ, định quay sang hỏi rõ ràng. Không ngờ người bạn nam lại bị những cô gái bên cạnh bắt được: " Thật là Tô Ly sao? Nhưng chẳng phải nói là nam chính luôn cố gắng giữ bí mật hả? Sao anh biết được thế?"
" Anh họ của tôi là nhân viên phục vụ của quán rượu này mà, anh ấy nói hôm qua nhìn thấy..." Người bạn nam thần bí nói.
Làm cho những tiếng thét của những người khác vang lên: " Thật hả? Tô Ly vậy mà lại muốn tới Thành phố Tân Diêu, tôi thật không thể tin được!"
..................................................
Tiếng ngạc nhiên và bàn luận như những gợn sóng lăn tăn ngày càng lan rộng ra, những fan cuồng kích động bàn tán xem nam chính rốt cuộc là do ai nhận. Nhân cơ hội này, Hạ Minh Y khom người chen qua, sau một lúc cô cũng xuyên qua đám người tiến vào trong đại sảnh.
" Đợi một chút!" Giọng nói trong trẻo lảnh lót vang lên trong đại sảnh, tiếng nói chuyện của mọi người bị tiếng nói ấy át xuống, cô chạy lên sân khấu như một ngôi sao băng.
" Chị ơi, đợi một chút, em vừa mới trở về, có thể cho em một cơ hội được không?" Hạ Minh Y chớp đôi mắt to sáng ngời, mong đợi hỏi.
được biên kịch và quay ở thành phố Tân Diêu, tuyển chọn diễn viên quần chúng thậm chí là những diễn viên chính, cơ hội này đối với cô mà nói rất quan trọng. Từ khi đang đi học mà nghe đến tin tức này cô liền nhanh chóng lên mạng đăng ký nhưng bởi vì gần đây thi cuối kỳ, thời gian sắp xếp sát quá nên thật vất vả cô mới dành ra được một ngày liền lập tức trở về, thật không ngờ vẫn đến muộn.
" Ách.... . Em gái à, thật xin lỗi, lựa chọn của chúng tôi đã kết thúc rồi, người cũng đã được chọn xong xuôi." Lý Thanh thầm đánh giá Minh Y, chậc chậc, điều kiện thật tốt, đáng tiếc là bọn họ không cần nữa rồi.
" Chị à, có thể cho em cơ hội không? Bây giờ em có thể diễn, cho dù là nhân vật rất nhỏ cũng được nữa..."
Nhìn thấy cặp mắt chờ đợi sáng ngời của Minh Y, Lý Thanh chẳng biết vì sao lời nói tới miệng vẫn không thốt ra được. Nhưng người bên dưới có vẻ không đồng ý, kết quả buổi tuyển chọn đã có rồi, có người vui có người buồn, cô dựa vào đâu mà lên đó?
" Mau xuống đây, mau xuống đây!"
" Tại sao cô nói diễn liền diễn chứ, không phải chỉ là có chút xinh đẹp thôi sao?"
" Bảo vệ làm gì đi, người khác cũng có thể xông lên sân khấu, thật là vô dụng mà!"
......................................
Những người lúc từng có kinh nghiệm lúc này chợt hoàn hồn lớn tiếng quát thể hiện bất mãn trong lòng mình.
Đạo diễn nổi tiếng, biên kịch nổi tiếng, thậm chí còn có Đại Bài nổi tiếng trong truyền thuyết, những người đóng vai quần chúng lần này ai mà chẳng muốn được chọn chứ? Dù sao đối với thành phố Tân Diêu mà nói, cơ hội này đúng là cơ hội ngàn năm có một!
Nghe những người bên dưới bất mãn quát lớn, sắc mặt Hạ Minh Y có chút quẫn bách, nhưng vẫn cố chấp nhìn nhân viên phía trước mặt.
" Đạo diễn Mã, làm sao bây giờ?" Lý Thanh quay đầu hỏi người đạo diễn phía sau sân khấu.
Hạ Minh Y kinh ngạc nhìn qua, vừa nhìn thấy không khỏi kinh ngạc, quả nhiên là Mã Ngạn Cương làm đạo diễn, còn có diễn viên đang nổi hoa đán Lâm Diên nữa!
(* hoa đán để chỉ những diễn viên đóng vai cô gái có tính cách hoạt bát hoặc phóng đãng chanh chua. )
Cô vừa xuống xe lửa liền lập tức đến đây, căn bản không biết tình huống ở đại sảnh như thế nào, bây giờ đến bước này tuy vô cùng quẫn bách xấu hổ nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì thôi.
Tầm mắt chuyên môn của đạo diễn Mã quét khắp người cô một lượt rồi nói: " Điều kiện không tồi, để lại thông tin đi, khi nào có nhân vật thích hợp chúng tôi sẽ liên hệ với cô."
Những người phía dưới nghe vậy thở dốc vì kinh ngạc, đạo diễn Mã nói câu này chính là khẳng định sau này sẽ dùng rồi. Ai chú ý tin tức thời sự giới giải trí cũng đều biết đạo diễn Mã nổi tiếng trong ngành là nhất ngôn cửu đỉnh!
Những người bên dưới sân khấu, có người hâm mộ cũng có người ghen ghét nhìn Hạ Minh Y trên sân khấu. Trong lòng họ thầm oán trách tại sao người xông lên sân khấu lúc nãy không phải là mình?
Nhưng.... lúc sau, Hạ Minh Y vẫn chưa từ bỏ ý định, đau xót nghĩ:" Đạo diễn, cơ hội lần này đối với tôi rất quan trọng, chỉ cần một vai diễn nhỏ cũng được nữa, có được không đạo diễn?"
" Cái người này sao lại làm càn như vậy chứ?" Dưới sân khấu không biết nữ sinh nào lên tiếng quát.
" Đúng vậy, được lợi mà còn ra vẻ nữa đúng không?"
Những câu chỉ trích ồn ào vang lên khiến cho mọi người đáp lại, càng lúc tiếng quở trách càng nhiều, vang vọng khắp đại sảnh.
Mặt của Hạ Minh Y đỏ lên, cô vẫn cố chấp to gan, tuy bị mọi người trước mặt quở trách nhưng cô vẫn khẩn trương quẩn bách.
Đột nhiên xuất hiện tình huống như vậy, ngay cả Lâm Diên nãy giờ vẫn ngồi hăng say chơi game trên điện thoại cũng không nhịn được ngẩng đầu lên xem. Sau đó lắc đầu cười, lại là một cô gái một lòng muốn nổi danh thôi.
Chuyện đột nhiên xảy ra không ai chú ý đến, phía sau sân khấu một cầu thang bị bức màn che xung quanh, một dáng người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn đi xuống.
Vẻ mặt anh tuấn tú, tóc rơi xuống trán, một đôi mắt trầm tĩnh thâm thúy, một loại ánh sáng ngọc óng ánh lóe ra như Hắc Diệu Thạch, giữa trán một đôi lông mày nhạt phong cách tự nhiên, lúc này môi mỏng của anh nhấp nhẹ, sức quyến rũ phát ra khắp người làm cho người ta nhìn không rời mắt.
Vừa mới xuống lầu anh liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bước chân vốn nhanh nhẹn liền chậm lại. Định tựa lưng vào lan can ở sau, hai cánh tay khoanh lại, ung dung nhìn phía trước.
Từ trước đến giờ chưa có ai vì vai quần chúng mà cố chấp đến mức này. Theo lý thuyết một tổ diễn kịch vai quần chúng căn bản sẽ không điều động binh lực như vậy. Nhưng kinh phí điện ảnh lần này của thành phố Tân Diệu không ít, theo như mong muốn của đối phương muốn làm long trọng một chút, mới có những chuyện này. Có lẽ nguyên nhân chính là khó gặp được một màn như vậy, cho nên mới phải tò mò.
Ánh mắt của anh theo trên người nhìn xuống một vòng.... . Khóe miệng khẽ cong dâng lên, muốn nhìn một chút xem kế tiếp cô sẽ làm như thế nào.
Tiếng mắng dung tục khó nghe truyền đến: " Cô như thế nào lại không biết xấu hổ như vậy?! Trên không có tuyển người nhiều như vậy, cũng không phải là một mình cô, có cần thiết ở chỗ này làm mất mặt thành phố Tân Diêu của chúng tôi không?"
"Đúng thế, đúng thế! Thật không biết xấu hổ!"
"Mau xuống đây!"
....................
Sắc mặt của Hạ Minh Y đỏ lên, cô cúi đầu, răng cắn môi dưới, một lúc sau cô lại nâng mặt lên, trong mắt dường như bốc cháy ngọn lửa sáng ngời.
"Chỉ là vì kỳ thi cuối kỳ đại học tôi mới bỏ lỡ không về kịp, cho nên mới muốn tranh thủ một chút, cũng không phải dựa vào ở trên mời lại không đi. Mỗi người đều có một ước mơ, tôi cũng chính vì ước mơ của mình mà nỗ lực. Nhưng điều này cùng nhân phẩm của tôi không có vấn đề gì chứ?"
Ánh mắt sáng của cô quét nhìn xuống phía dưới, bởi vì tức giận sắc mặt có chút đỏ bừng. Tuy nhiên cũng muốn lập tức chạy xuống rời đi khỏi đây, nhưng mục đích lần này suy nghĩ lại một chút, vẫn là nhịn xuống.
Lý Thanh thấy thế, ra dấu tay khiến hiện trường yên tĩnh lại, xoay người nhìn Hạ Minh Y ôn hòa hỏi: " Cô gái nhỏ, cô có thể cho tôi biết vì cái gì lại nhất định phải làm diễn viên quần chúng này sao?"
Cô hỏi những lời này, trong nháy mắt tất toàn trường mọi người đều nhìn qua đây. Một lúc lâu tất cả mọi người đều rất tò mò, cô vì cái gì lại cố chấp như vậy. Nhiều người không được tuyển chọn như vậy, chẳng qua là có vẻ mất mác mà thôi, không có ai lại níu chặt giống như cô không rời.
Sau đó bên cạnh, thanh niên khôi ngô mắt phượng sâu thẳm nhìn hướng Hạ Minh Y, dường như anh cũng rất tò mò cái đáp án này.
"Tôi...." Hạ Minh Y chần chừ trong chốc lát, rồi sau đó nhìn ánh mắt Lý Thanh, thành khẩn và kiên định nói: "Tôi chỉ là rất thích biểu diễn, đây là yêu thích của tôi, cũng là mơ ước của tôi. Đây cũng là lần cuối cùng tôi vì ước mơ cố gắng, cho nên, rất quan trọng!"
Cô nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt có chút chua sót. Có lúc không phải ước mơ nào cũng có thể thực hiện được. Cũng có lúc do hoàn cảnh nên nhất định cả đời không có duyên với nó.
Bỗng nhiên đôi mắt người thanh niên trẻ tuổi căng thẳng, thoáng cái xôn xao, trong đầu có cái gì nhẹ nhàng bay qua. giồng như đồng dạng chấp nhất, đồng dạng chua sót......
Lý Thanh nhìn đến cặp kia ánh mắt sáng ngời, nhiều năm trước trong lòng đã sớm cứng rắn lăn lộn trong làng giải trí, kỳ lạ lại có chút lộ vẻ cảm động.
Cô xoay người về hướng đạo diễn nói: "Đạo diễn, nếu không?"
Đạo diễn Mã ánh mắt sắc bén chốc lát nhìn trên người Hạ Minh Y, một hồi lâu mới nói: "Nhưng mà bây giờ thật sự không nhận người......"
Lúc này là hoàn toàn vô vọng rồi.... Hạ Minh Y biết vậy nên tiếc nuối mất mác, vẻ mặt vốn đang sáng sủa rực rỡ trong nháy mắt liền ảm đạm xuống.
Đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, lúc cô đang chuẩn bị đi....
"Cắt! Nói dễ nghe như vậy, còn không phải là muốn nổi tiếng! Là kỹ nữ, con cái sẽ không cần nghĩ muốn lập bàn thờ cho chính mình, hiện tại ở mọi nơi đều là bán nhục cầu ở trên, cô tâm tư thật là thâm!" Không biết phía dưới mọi người kinh động, một câu nói bão tố ngoan độc như vậy lại nói ra.
Nghe vậy, không chỉ riêng Hạ Minh Y, thành viên tổ diễn kịch cũng lộ vẻ mặt bất mãn, tiếp theo đây không phải là đều sẽ đem bọn họ ra mắng sao?
Người khác xem cũng á khẩu không trả lời được, người này cũng sẽ không nói, đạo diễn cùng diễn viên đều còn tồn tại nha!
Hạ Minh Y đang chuẩn bị phản bác, đột nhiên trong đại sảnh vang lên một giọng nam dịu dàng êm tai, mùa hè đang nóng bức dường như cũng trở nên mát mẻ.
"Cô thật là cố chấp nha.."
Mới nghe đến giọng nói này, đạo diễn Mã cùng Lâm Diên bên cạnh mấy phó đạo diễn thần sắc trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Vậy thì giữ lại, làm trợ lý cho tôi đi!" Chủ nhân giọng nói không nhanh không chậm nói xong câu đó.
Vừa dứt lời, anh thanh niên tuấn tú vốn đang ở trên lầu, đã như một loại gió xuân đi ra.
Nhất thời toàn trương yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng hút không khí liên tiếp.
Một lát sau....
"Tô Ly! Tô Ly!"
.... .
Tiếng hoan hô vang lên!
Ch. 02 → |