← Ch.25 | Ch.27 → |
Ngày hôm sau khiLăng thủy nguyệt tỉnh lại, phát hiện hắn đã rửa mặt chải đầu xong, thay đổi một bộ quần áo nhẹ nhàng khoan khoái ngồi ở bên giường nhìn cô.
Cô khẩn trương trong khoảng thời gian ngắn không biết làm sao, ngày hôm qua rõ ràng hắn là người bệnh nhưng hiện tại tại sao lại biến thành cô nằm ở trên giường hắn ngủ thở to như vậy.
"Xin lỗi...... Tôi không phải đã ngủ quên chứ?" Cô vội vàng đứng dậy, chân tay luống cuống, "Tôi...... Tôi đi làm cơm......"
"Phòng rửa tay bên kia." Thượng quan nghiêu buồn cười nhìn cô xông về phía WC, kéo cánh cửa ra, mờ mịt nhìn thoáng qua có chút ngơ ngác.
"A...... xin lỗi......" Khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc đỏ bừng, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn hắn, hoang mang giống như kẻ trộm vội vàng đi qua bên người hắn, rời khỏi phòng.
Thượng Quan Nghiêu cũng không ngăn cô lại, xem dáng vẻ thất kinh đáng yêu của cô, không biết vì sao hắn lại cảm thấy rất vui vẻ.
Cô gái này thẹn thùng thật đúng là không giống người thường, bất quá...... Hắn thích.
Tối hôm qua cảm giác ôm cô ngủ, làm cho hắn đối với cô sinh ra cảm giác muốn giữ lấy mà trước đây chưa hề có. Hắn nghĩ muốn cả đời giam cầm cô ở bên người mình, không bao giờ ... buông ra nữa, ý niệm như vậy trong đầu mặc dù có chút đường đột, nhưng hắn vừa tỉnh lại nhìn cô ngủ say. Hắn phát hiện tâm tình của mình không có thay đổi.
Lăng Thủy Nguyệt mang theo hỗn loạn trong lòng giúp hắn làm tốt bữa sáng, sau đó vội vàng chạy tới công ty, cả ngày đều không có tin thần căn bản không hiểu được chính mình đã làm gì.
Đồng nghiệp dùng ánh mắt quái đánh giá cô, còn có Tiểu Vũ làm chung khâu của cô vừa đến phòng thiết kế không lâu, dáng vẻ tuấn tú mê người. Ở công ty cũng rất nhiều con gái thích. Hắn bình thường cũng rất thích nói giỡn, thỉnh thoảng còn trêu cợt cô.
"Môi cô sưng như vậy, có phải bị bạn trai hôn cả đêm mới như vậy không?"
"A?" Lăng Thủy Nguyệt vừa nghe liền vội vàng im miệng, một đôi mắt xếch trừng thật lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ rực, "Cậu ở đó nói bậy bạ gì đó?"
Môi của cô rất sưng sao?
Tuy rằng buổi sáng sau khi tỉnh lại cảm giác toàn thân là lạ, rửa mặt cũng thấy không hợp lắm, nhưng mà đánh chết cô, cô cũng không dám đem ánh mắt hoài nghi phóng tới trên người Thượng Quan Nghiêu.
Chẳng lẽ...... Ngày hôm qua cô thừa dịp hắn ngủ hôn trộm hắn một chút, chứng cớ sẽ rõ ràng như vậy? Nhưng mà không có khả năng nha, nụ hôn kia rõ ràng so với chuồn chuồn lướt nước còn nhẹ hơn.
Cứ như vậy buồn rầu cả ngày. Khi đến giờ tan việc, Tiểu Vũ cũng không chịu buông tha cô, vẫn bám chô, bắt cô phải đưa bạn trai đến giới thiệu đồng nghiệp trong công ty biết.
Ở công ty này làm ba năm, tính cách của cô luôn luôn không lạnh không nóng, tất cả mọi người rất ngạc nhiên người phụ nữ như cô sẽ có bạn trai như thế nào.
Tiểu Vũ vì muốn thỏa mãn lòng chính mình, giống như khối da trâu dán chặt Lăng Thủy Nguyệt muốn cùng cô rời công ty.
"Thủy Nguyệt nhờ cô nha, nhiều ít tiết lộ một chút không được sao? Làm gì dễ giận như vậy, tôi cũng sẽ không đoạt người đàn ông của cô."
Cô thẹn thùng vẫn đỏ mặt, cho dù côđã giải thích một ngàn lần, cô căn bản không có bạn trai nhưng Tiểu Vũ cố tình chính là không tin, còn cố tình dồn ép cô nhất định phải đem chân tướng nói rõ ràng.
Hai người cứ như vậy một trước một sau đi ra khỏi tòa nhà, một người tươi cười, một người thẹn thùng. Trong mắt người ngoài giống như đôi tình nhân đang yêu cuồng nhiệt.
Mà một màn này vừa vặn rơi vào trong mắt Thượng Quan Nghiêu, có một chút đố kị đang thiêu đốt tới ngực.
Hắn mạnh tay nhấn còi khiến cho Lăng Thủy Nguyệt chú ý, Tiểu Vũ vẫn bám theo cô nhịn không được huýt sáo, "Đúng giờ!Người đàn ông bên kia...... Thật là rất man nha!"
Cửa xe thể thao Porsche bị người đẩy ra, thân người cao của Thượng Quan Nghiêu lạnh lung từ trong xe đi ra, toàn thân tản ra khí thế mạnh mẽ, cho dù không mở miệng cũng có thể cảm nhận được hắn là người nguy hiểm.
Hai tròng mắt hắn âm lãnh, trừng mắt khiêu khuôn mặt tươi cười Tiểu Vũ, đối phương sau khi tiếp xúc ánh mắt đáng sợ của hắn, nhất thời bị dọa đến không dám ra tiếng.
"Thủy...... Thủy Nguyệt, cô biết người đó sao?"
"A...... Hắn...... Hắn là chủ thuê của tôi."
"Hình như lai lịch không nhỏ."
"Ack...... chínhxác." Lăng Thủy Nguyệt thấy Thượng Quan Nghiêu đột nhiên xuất hiện hoảng sợ.
"Tan sở rồi sao?" Thượng Quan Nghiêu đến gần cô, giọng nói không có một tia độ ấm.
Cô co lại bả vai gật gật đầu, "Thượng...... Thượng quan tiên sinh...... anh...... tại sao lại ở chỗ này?"
"Vừa vặn đi ngang qua, cho nên tới đón cô tan sở." Nói xong hai tròng mắt hung dữ của hắn lại liếc về phía Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ bị hắn dọa sợ tới mức vội vả muốn chạy trốn, "Thủy Nguyệt, tôi đột nhiên nhớ tới có việc nên đi trước một bước, ngày mai gặp." Nói xong cũng không quay đầu lại bỏ chạy đi.
"Ngày mai gặp!" Lăng Thủy Nguyệt còn ngây ngốc nói tạm biệt, hoàn toàn không biết có người đã ghen ghét dữ dội.
"Người đó và cô quan hệ như thế nào?" Khẩu khí hắn rõ ràng có ghen tuông.
"Tôi...... đồng nghiệp của tôi."
"Hắn muốn theo đuổi cô?"
"Không phải nha, tôi lớn hơn hắn ba tuổi, hắn làm sao có thể theo đuổi tôi." Cô cảm thấy được vấn đề này thật sự rất buồn cười.
Hai con ngươi của Thượng Quan Nghiêu u ám, nhanh nhìn chằm chằm cô, "Công ty cô có rất nhiều đồng nghiệp nam sao?"
"Ack...... Đúng như vậy nha, trong công ty quảng cáo này đích thực có nhiều đàn ông một chút....."
"Từ chức đi." Hắn căn bản không cho cô nói hết lời.
"A?" Đang muốn giải thích Lăng Thủy Nguyệt cả kinh, không thể tin được lổ tai của mình.
"Cô thiếu tôi nhiều tiền như vậy, nếu ở nhà của tôi làm cả ngày, tôi nghĩ tốc độ trả nợ hẳn là nhanh hơn một chút."
Hắn khẩu thị tâm phi rõ ràng là ghen tị bên người cô có thể sẽ xuất hiện nhiều người đàn ông khác, mới nghĩ muốn đem cô chặt chẽ cột vào bên người chính mình, lời vừa ra khỏi miệng lại biến thành mệnh lệnh bá đạo, còn gặp quỷ nói cái gì thiếu nợ thì trả tiền.
Cái miệng nhỏ nhắn của Lăng Thủy Nguyệt khẽ nhếch, có chút sợ hãi cũng có chút làm phức tạp lại tuyệt không dám phản kháng.
Thấy dáng vẻ ủy khuất của cô, Thượng Quan Nghiêu đột nhiên rất muốn kéo cô vào trong lòng, nói cho cô biết hắn phát hiện chính mình đã thích cô, muốn giữ cô ở bên người nhưng từ trước đến nay hắn kêu ngạo vô cùng đối với tình cảm lại không hiểu nhiều lắm, cho nên hắn làm sao có thể nói ra những câu như thế.
"Như thế nào? Cô chịu từ chức sao?"
"Tôi...... Tôi ký với công ty năm năm làm việc...... Bây giờ còn hai năm nửa mới đến kì......"
← Ch. 25 | Ch. 27 → |