← Ch.05 | Ch.07 → |
Edit: Xu
Chủ nhật qua đi, Diệp Nhi Linh rốt cục trở về chỗ ở của Diêm Vệ.
Cô nhìn một vòng các đồ vật trang trí, trong khoảng thời gian ngắn cảm giác có chút xa lạ, cô cũng mới rời đi mấy ngày mà!
Chú đâu? Không biết chú có khỏe không?
Hả? Cô cảm thấy căn phòng sáng sủa sạch sẽ này có chút nghi ngờ, ngay cả rác cũng giống ý hệt lúc cô chưa bỏ đi, không tăng không giảm.
Chẳng lẽ chú không về nhà?
Diệp Nhi Linh đoán tới đoán lui, không nhịn được mà mở cửa phòng Diêm Vệ tìm tòi.
"Chú......" Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông nằm trên giường, tủ cạnh đầu giường chỏng chơ những chai rượu, chất lỏng trong chai còn rất ít.
Chẳng lẽ mấy ngày qua chú toàn uống rượu? Hèn gì gầy như vậy!
Diệp Nhi Linh bước đến trước giường, nhìn Diêm Vệ bằng cặp mắt đã chứa đầy nước mắt.
"Đừng khóc." Anh rốt cục mở miệng, thanh âm khàn khàn, trong mắt tràn đầy nhu tình quyến luyến.
rốt cục cô cũng trở lại! Trời mới biết anh vui vẻ đến bao nhiêu!
Anh muốn ôm cô, hôn cô, nói cho cô biết anh cần cô đến cỡ nào, lại sợ bị cô đẩy ra lần nữa, cho nên anh chỉ có thể nhẫn nhịn rung động khi thấy cô rơi lệ trước mặt mình.
"Tại sao chú không tìm cháu?" đôi mắt Diệp Nhi Linh đẫm lệ, mơ hồ hỏi.
"Chú không nên can thiệp vào cuộc sống của cháu......" anh nói.
Khi bọn họ tách ra, trong khoảng thời gian này, anh suy nghĩ rất nhiều, suy cho cùng mình cũng chỉ là người giám hộ, không có quyền can thiệp cuộc sống riêng tư của cô, càng không có quyền lợi cưỡng cầu cô yêu mình.
Cho nên, nếu như cô muốn rời đi, anh sẽ không dùng vũ lực để ép cô trở về cái nhà này.
"Thật xin lỗi...... Cháu không nên trách chú như vậy...... Chú là muốn bảo vệ cháu, mà cháu......"
"Không! Cháu nói đúng...... suy đoán của thằng nhóc kia không sai......"
"Có ý gì?" Chú đang chỉ những lời của Giang Quân Ngạn nói hôm đó sao?
"Chú không chỉ là vì muốn bảo vệ cháu, mà chú... chú có...... Tư tâm......" Trải qua mấy ngày nay suy nghĩ, anh quyết định bày tỏ tình yêu say đắm nói ra, không muốn giấu giếm nữa.
"Tư tâm......" Diệp Nhi Linh nín thở, lặng lẽ đợi anh nói hết.
Chú muốn nói cái gì? Tim mình sao lại nhảy lên không ngừng? Giống như mong đợi những thứ gì......
"Anh yêu em! Từ lần đầu nhìn em ở bệnh viện, anh đã yêu em, mặc dù lúc đó em còn nhỏ như vậy......" Anh chậm rãi nhìn cô, nói tình yêu mà nhiều năm qua ấp ủ."Có thể cùng em sống chung cuộc sống, anh đã rất vui vẻ, nhưng cũng khiến anh thống khổ! Từng giây từng giút phải đè nén khát vọng với em, mới có thể miễn cưỡng diễn hoàn thanh vai người chú như vậy. Có lẽ là anh thiếu kiên nhẫn, nên hôm đó làm những chuyện kia với em. Thật xin lỗi! Làm thương tổn em, về sau em cùng ai lui tới, anh sẽ không can thiệp nữa......" Nói xong, anh lại rót một ly rượu, đang muốn uống lại bị cô đoạt lấy.
"Chú đừng uống nữa!" Cô khẽ hô, khuôn mặt nhỏ nhắn đã gắn đầy nước mắt.
"Đừng khóc! Anh đã thề là không để em khóc nữa......" Anh đau lòng, muốn lu nước mắt trên mặt cô, nhưng không dám đưa tay chạm vào.
Cô ngồi xuống cạnh giường, nức nở nói: "Tại sao chú không hỏi cháu có yêu chú không? Tại sao lại muốn đẩy cháu ra?"
"em sẽ yêu tôi sao? Nghề nghiệp của anh nguy hiểm như vậy, người nào muốn sống như thế với anh đây?" trong mắt thâm thúy ảm đạm.
Mặc dù anh không thấy thẹn khi là một thành viên của Diêm Minh, nhưng anh cũng hiểu nghề sát thủ này rất ít người có thể chấp nhận. Cho dù cô chưa từng tỏ ra bài xích hay sợ hãi công việc của anh, chẳng qua là muốn cảm ơn anh vì đã nuôi dưỡng cô mà thôi!
"Cháu! Cháu muốn mà!" Cô đem khuôn mặt vùi sâu vào lồng ngực anh, ôm anh thật chặt.
"Nhi Linh, tôi biết em không bài xích nghề nghiệp này, nhưng em thật xác định là bởi vì yêu tôi mà không phải bởi quan hệ cảm kích sao?" Anh cố nén rung động, đẩy cô ra.
"Nếu như......" Cô hít sâu một hơi, đôi mắt đẫm lệ thẳng tắp vào con ngươi anh, "Nếu như cháu chỉ cảm kích chú, tại sao khi vừa nghĩ tới có người sẽ thay thế cháu chăm sóc chú, cháu lại đau lòng như vậy?"
"Nhi Linh?!" Anh vừa mừng vừa sợ nhìn cô, rất muốn xác định tâm ý ấy.
"Cháu vẫn cho là mình thích chăm sóc chú chảng qua là muốn báo đáp công ơn chú nuôi dưỡng, nhưng thật ra, không phải vậy...... Cháu cũng có tư tâm. Cháu muốn sống với chú, chăm sóc chú, cùng chú ăn cơm, cùng chú nói chuyện phiếm...... Tất cả đều là do tư tâm cháu quấy phá......" Cô không nhịn được đem tình cảm trong lòng nói ra hết, sau đó bất an quan sát phản ứng của anh.
Một giây kế tiếp, cô bị ôm vào trong lòng của anh, môi anh đào cũng lập tức bị xâm chiếm.
Lần nữa đối mặt với yêu cầu bá đạo của anh, cô không còn cảm thấy sợ hãi lúng túng, để mặc cho mình xụi lơ trong ngực anh, hưởng thụ nụ hôn dịu dàng này.
Đối với biến chuyển như vậy của cô, Diêm Vệ mừng rỡ đến không nói được. Vì vậy anh càng hôn cô cuồng nhiệt, thỉnh thoảng để cho chiếc lưỡi linh hoạt chui vào chiếc miệng nhỏ nhắn đầy mùi đàn hương, câu dẫn lưỡi thơm tho của cô, cảm giác thân mật trao đổi nước miếng nhanh chóng khiến dục vọng hai người nổi lên.
Anh nghiêng người, đè cô dưới thân thể mình, bắp thịt căng thẳng của anh nói rõ cho cô biết sự khẩn cầu mãnh liệt của phái mạnh.
"Ưm...... Chú......" hai tay cô nhẹ chống đỡ lồng ngực anh, không biết làm sao cho phải.
"Gọi Vệ."
"Vệ......" cô đỏ bừng mặt, ngược lại khiến anh càng lấn tới.
bàn tay thon dài chậm chạp di động trên đường cong mãnh khảnh, đến nổi da cô cũng run rẩy theo, đợi đến khi cởi hết quần áo, da thịt trắng nõn đã trở thành màu hồng.
"Vệ......" Diệp Nhi Linh dù sao chưa từng trải qua mùi đời, lần đầu tiên để người khác giới nhìn tất cả, khiến cô có chút luống cuống.
"Đừng sợ......" Diêm Vệ nhẹ giọng trấn an tâm tình của cô, môi mỏng nhẹ nhàng liếm bả vai tuyết trắng, sau đó giống như biểu thị công khai chủ quyền, tỉ mỉ trên da thịt cô lưu lại một điểm ấn kí đỏ thẩm.
"A......" cô nhắm mắt lại, cảm thụ xúc cảm êm ái anh mang lại, hai tay mãnh khảnh càng thêm không tự chủ mà ôm cổ anh, mặc cho anh càn rỡ.
Khi anh quay lại cánh môi cô lần nữa, bàn tay lập tức đặt lên hai ngọn núi mềm mại đã sớm đứng thẳng, phảng phất như mời mọc kích tình vuốt ve, khiến anh không khách khí xoa nắn, cố ý làm cô rên rỉ hưởng ứng anh.
"A! Vệ...... Không nên như vậy......" cô vô lực đung đưa đầu, nhưng không đẩy bàn tay trước ngực mình ra.
Bá đạo lại không mất dịu dàng xoa nắn ngực, khiến cô mơ hồ có chút đau, phảng phất như muốn nổ tung, nhưng lại có một loại khoái cảm nói không ra, đánh thẳng vào thần kinh toàn thân.
Đột nhiên, nụ hôn chuyển dần xuống phía trước ngọn núi, cảm giác tê dại khiến cô không tự chủ phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều, thậm chí ưỡn người nghênh đón anh xâm chiếm, mãi đến khi phát hiện giữa hai chân có vật lạ vào thăm dò mới đột nhiên thức tỉnh.
"Sẽ đau!" Cô nức nở, lấy tay mình ngăn trở ngón tay của anh tiến vào.
"Ngoan, lập tức không đau." Anh dịu dàng hôn nước mắt ở khóe mi cô, ngón tay lại cố ý tiến vào u cốc khít chặt.
đầu ngón tay thon dài chậm rãi trợt vào khe hẹp mềm mại, ngay sau đó cảm nhận được bốn phía bắp thịt ấm áp ôm trọn, thúc đẩy anh không thể chờ đợi nữa mà xuyên vào trong.
Đường hẹp khô khốc vì anh trêu đùa dần dần tiết ra chất lỏng, mà Diệp Nhi Linh đã sớm là ý loạn tình mê, xa lạ lại mãnh liệt kích tình khiến cả người cô run rẩy không dứt.
"Nhi Linh......" Diêm Vệ yêu thương hôn một cái ở phía dưới cô gái, không nhịn được mà tiếp tục động tác vuốt ve.
Lúc này, anh đã thăm dò vào hai ngón tay, không chỉ tạo ra khe hở non nớt, mà động tác ra vào càng thêm mạnh mẽ, theo mỗi một lần thăm dò ra vào, chất lỏng trong suốt từ từ dính bết vào bàn tay anh.
"A...... A......" Cô kêu khẽ, cảm thấy niềm vui sướng không tên đang đến gần cô.
Chợt, toàn thân cô căng thẳng, thể hiện khoái cảm......
Diêm Vệ biết cô đã chuẩn bị tốt, vì vậy giơ hai chân vô lực cô lên, đặt tại bên hông của mình.
"Nhi Linh, sẽ có chút đau, chịu đựng một chút......" anh nhẹ giọng trấn an bộ mặt đỏ hồng của cô, sau đó chậm rãi đem phân thân đẩy nhẹ vào.
"A...... Đau......" cô cau mày, khẽ hô.
"Muốn anh dừng lại sao?" Anh lo lắng, dừng động tác lại, cái trán cũng rỉ ra mồ hôi, giống như chịu đựng khổ sở cực mạnh.
Cô không nói gì, chẳng qua là vòng tay chặt ôm cổ anh, thâm tình đem môi anh đào đặt lên môi mỏng kia.
"Nhi Linh......" anh vong tình mút môi của cô, eo ếch động một cái, đem vật to nóng đưa hoàn toàn vào trong cơ thể cô.
"Ưm...... A......" cảm giác đau đớn xé rách khiến cô chảy ra nước mắt, nhưng thân thể mềm mại vẫn dán chặt thân thể nam tính, kết hợp làm một thể.
Anh lặng lẽ đợi thân thể cô thả lỏng, sau đó chậm chạp đung đưa vật sưng đau, hưởng thụ cảm giác hợp làm một.
"Ừ...... Ừ......" cô không khỏi bật ra tiếng rên thỏa mãn yêu kiều.
Anh lập tức dùng bàn tay mình vuốt ve chân ngọc, cố ý câu dẫn dục vọng non nớt của cô. Đợi đến khi hai chân buộc chặt tại thắt lưng mình, anh không chút do dự tăng lực, mỗi một lần đụng chạm làm thân thể mềm mại chấn động không dứt.
"A......" Cô không chịu đựng nổi việc anh cuồng mãnh xâm chiếm.
Nam căn nóng nảy không ngừng tới lui trên trong con đường hẹp, vừa hưởng thụ cơ thịt ôm trọn, vừa triển khai bản năng của phái mạnh.
Bên tai không ngừng truyền tới tiếng va chạm, anh càng mạnh mẽ xỏ xuyên hoa tâm, sau đó đem hai chân của cô nâng tới bả vai, để cho phân thân cứng rắn có thể xâm nhập càng dể dàng, mà động tác càng thêm cuồng nhiệt
"Không...... Không cần......" Cô lắc đầu, cảm giác mình đã không thể chịu đựng nhiều kích tình hơn nữa.
Nhưng động tác người phía trên không có dừng, ngược lại càng thêm mạnh mẽ, mỗi một cái đều hướng đến hoa tâm yếu ớt, cho đến khi cả hai không ngừng run rẩy reo hò, anh mới đem dịch trắng tuôn vào hoa huy*t......
"Có khỏe không?" anh thấp giọng hỏi thăm cô gái phía dưới, tỉ mỉ hôn vào gò má hồng hồng của cô.
Cô đỏ bừng mặt, không dám nhìn anh, lắc đầu.
Anh cười nhìn cô xấu hổ, cũng không nói gì thêm, cứ như vậy ôm cô mà ngủ......
★☆★☆★☆
Diệp Nhi Linh tỉnh lại trong lồng ngực Diêm Vệ, cảm giác hạnh phúc bất tận tràn ngập tâm trí.
Anh yêu cô! Hơn nữa, bọn họ còn suốt đêm...... Trời ạ! Không thể suy nghĩ! Đại sắc nữ! Nhưng cô cảm thấy dường như mình đang nằm mộng! Bởi vì hạnh phúc này không thật......
"Đang suy nghĩ gì?" Đột nhiên vang lên một câu hỏi.
"Em thật hạnh phúc!" Cô ngơ ngác trả lời, sau đó mới giật mình: "A! anh đã tỉnh!"
Trời ạ! Mất thể diện chết đi được! Cô xấu hổ không dám nhìn anh, bên tại lại truyền đến tiếng cười sảng lãng.
"Ha ha! em thật là thẳng thắn!" Diêm Vệ mĩm cười nói, vẫn không quên trộm hôn một cái.
"anh đừng cười nữa......" Nhìn nụ cười mê người của anh, cô cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng lên: "Em...... em đi tắm......"
"Tắm sau đi......" anh đè thân thể cô xuống, khóe miệng vẫn còn cong lên.
"Tại sao?" Vừa mới hỏi xong, cô đã nhìn thấy đáp án rõ ràng trong mắt anh, lập tức xấu hổ, không biết như thế nào cho phải.
Nhưng mà, Diêm Vệ lại rất nhanh chóng triển khai động tác, chỉ chốc lát sau đã tìm được u cốc giữa hai chân cô, lập tức đem ngón tay thon dài thăm dò vào.
Đợi đến khi ái dịch tiết ra, anh mới đem nam căn đã sớm cứng rắn đặt giữa hoa huy*t, sau đó mạnh mẽ ra vào đường hẹp trơn trợt.
Mới vừa còn đỏ mặt không dứt, Diệp Nhi Linh lúc này đã sớm lâm vào kích tình, còn không ngừng rên rỉ, phảng phất giống như khích lệ động tác của anh, rất nhanh cổ vũ bản năng vốn có của đàn ông.
nam căn to và dài càng ra sức đâm vào nụ hoa mềm mại, đầu lưỡi ấm áp quét qua lại trên da thịt trắng bóc, lưu lại vài điểm ấn ký đỏ thẩm.
Cô không tự chủ được, đem bắp đùi đặt lên hông của anh, thừa nhận anh mạnh mẽ đoạt lấy, cho đến cũng khi không chịu nổi, cô mới run rẩy xụi lơ phía dưới anh.
"Nhi Linh......" anh yêu thương gọi tên cô, lực tấn công của eo ếch càng ngày càng kịch liệt, phân thân to khỏ không ngừng xuyên vào hoa huy*t......
Nghiêng người, Diêm Vệ để cho Diệp Nhi Linh nằm sấp trước mặt anh, nam căn cứng rắn không chậm trễ ra vào đường hẹp, tư thế giao hoan cuồng dã khiến cô lập tức kêu lên.
"Vệ......" Cô hốt hoảng muốn né tránh, lại bị anh chế trụ eo nhỏ.
"Ngoan......" anh vừa hôn lỗ tai của cô, vừa đem bụng dưới khỏe mạnh đập mạnh vào mông người phía dưới, hai thân thể quấn quít kịch liệt chấn động.
"Ưm.... . A......"
Khoái cảm đánh thẳng vào giác quan thần kinh, càng khiến cô rên rỉ ái muội.
Thân thể cường tráng của anh nằm sấp trên tấm lưng mảnh mai, nhưng cô không có chút cảm giác nặng nề, ngược lại, nhiệt độ nóng nảy không ngừng kích thích cô muốn nhiều thêm, khiến cô không tự chủ được mà có động tác đáp trả anh.
"ưm...... Nhi Linh...... em thật giỏi......" anh ca ngợi cô. đầu lưỡi ấm áp liếm dọc theo viền tai duyên dáng, cố ý câu dẫn ham muốn nhiều hơn của cô.
Anh lại dùng đầu gối tách hai chân cô ra, hai tay bám chặt ở eo nhỏ, khiến động tác ra vào càng sâu càng mãnh liệt.
"A! Không cần! Vệ......" cô không được mà cầu xin tha thứ, nhưng vẫn nghênh đón anh chạy nước rút.
Anh tràn đầy tinh lực làm người mới nếm thử mùi vị tình dục tư như cô có chút chịu không nổi, nhưng cô không biết nên từ chối cái loại vừa mệt mỏi lại vừa vui vẻ sung sướng này thế nào, chỉ đành mặc cho anh cố tình làm bậy.
"Nhi Linh......" Anh thấp giọng gọi tên cô, gương mặt tuấn tú vì kích tình mà đỏ ửng.
"Vệ...... Vệ......" Cô nhiệt tình hưởng ứng, bàn tay nắm ga giường dùng sức trở nên trắng bệch.
Càng ngày càng mãnh liệt, mồ hôi trong suốt nhỏ xuống tấm lưng ngọc ngà, mà cô chỉ có thể nắm chặt ga giường, cùng anh nghênh đón khoảnh khắc kia lại tới......
★☆★☆★☆
Kích tình đi qua, Diêm Vệ ôm Diệp Nhi Linh vào phòng tắm.
Anh hài lòng nhìn những dấu vết đỏ thẩm mà mình để lại trên thân thể tuyết trắng này, khó kìm lòng nổi lại hôn cô, cho đến khi cô tức giận thở hổn hển mới buông ra.
"Đi học trễ rồi...... bây giờ chắc gần trưa rồi nhỉ?" Lần đầu nhìn thấy thân thể mình và đàn ông khác giới, khiến ánh mắt cô thật không biết nên cất chỗ nào, không thể làm gì khác hơn là mở miệng dời đi sự chú ý của anh.
"Xin nghỉ đi! Anh mang em đến Diêm Minh." Anh lấy khăn lông, dịu dàng lau chùi thân thể của cô.
"Ừ......" Cô thuận theo gật đầu, chỉ chốc lát sau, lại cảm nhận được anh có động tác xấu: "em tự mình lau......"
"Không......" Anh mĩm cười nói, "Anh lau giúp em, sau đó em lại lau giúp anh!"
"A?!" Cô kinh ngạc trừng lớn mắt, ngay sau đó lắc đầu quầy quậy, "Không muốn!"
Mặc dù cái gì bọn họ nên làm cũng làm rồi, không nên làm thì cũng làm xong, nhưng phải như vậy tiếp xúc với thân thể của đàn ông, cô sẽ lo lắng chết mất.... .
Hơn nữa, da thịt anh vừa mới đụng vào cô đã thấm ướt mồ hôi...... rât hấp dẫn đó...... Ặc...... Không được! Cô đang suy nghĩ gì vậy!
"Em đang suy nghĩ gì?" Diêm Vệ buồn cười nhìn cô nữ sinh nhỏ đang lắc đầu manh liệt trong ngực.
"Không có gì!" Cô vội vã lắc đầu, khuôn mặt lại càng hồng thấu.
Anh chỉ cười không nói, nhưng vẫn cố ý lau người cho cô.
mặc dù Diệp Nhi Linh cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng không dám đẩy anh ra, không thể làm gì khác hơn là cố gắng dời đi lực chú ý của mình.
"Hôm nay đi Diêm minh làm gì ạ?"
"Gần đây có một số việc còn chờ xử lý, anh đã mấy ngày không có đi."
"A......" Cô biết anh không đi vì cái gì, bất giác có chút áy náy, "Kia...... Minh Chủ có tức giận hay không?"
"Sẽ không, anh ta biết." Trên thực tế là Diêm La đuổi anh ra ngoài, nói đúng là không muốn ngày ngày nhìn một tòa núi băng, muốn anh tìm cô về xong, mới có thể ra đến Diêm Minh.
"Đem em đi theo, anh cảm thấy phiền không? Nếu như có thì......" Lời còn chưa nói hết, tất cả đều vào trong miệng của anh.
Khi anh trừng phạt bằng nụ hôn nặng nề xong, mới cau mày nói: "Sao em lại làm phiền anh được chứ? Không cho phép em nói như vậy nữa!"
"Không phải em có ý này, em là nói các anh muốn bàn bạc chuyện quan trọng, em sợ quấy rầy......"
"Sẽ không, em cũng có thể dạo chơi chung quanh Diêm Minh, nơi đó rất đẹp."
"Có thật không?" Nghe anh nói thế, cô cũng có chút mong đợi.
Diêm Minh không chỉ là chỗ làm việc của anh, mà là nơi anh lớn lên. Cô rất muốn đến đó! Không biết cộng sự lứn lên cùng anh có ghét cô hay không? Ơ? Tại sao cô lại có cảm giác như sắp ra mắt cha mẹ chồng vậy?
"Lại đang nghĩ cái gì?" Anh hôn trán cô, gọi hồn cô trở về.
Cô mỉm cười, "Không có gì! Chỉ rất vui vẻ!"
"A? Phải không? Nếu anh khiến em vui vẻ như vậy, bây giờ em cũng nên giúp anh lau người chứ?" Anh ranh mãnh nói, quả nhiên lại làm cô đỏ bừng mặt.
"Không được mà! A......"
Sau đó, tiếng kêu sợ hãi của cô gái thỉnh thoảng truyền ra từ trong phòng tắm, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng cười to trầm thấp, sau đó lại chuyển qua tiếng rên rỉ yêu kiều.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ thật rực rỡ!
← Ch. 05 | Ch. 07 → |