← Ch.2033 | Ch.2035 → |
CHƯƠNG 2034: CẬU BA KÌ QUẶC NHÀ HỌ HÀN
Không lâu sau, Hàn Vân Đình trở về phòng mình, thật sự rất khó phân định sự biến hóa trong cảm xúc của mình.
Rõ ràng coi tình yêu của phụ nữ là rắc rối, nhưng khi Lãnh Thư Đồng bỏ đi, anh lại cảm thấy tiếc nuối và thất vọng.
Tiếc nuối cái gì, thất vọng điều gì, anh không thể nói ra được!
Hàn Vân Đình không hề có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, bản năng phản kháng trong suốt một thời gian dài khiến anh không muốn đi sâu tìm hiểu nữa.
Anh tự phụ, coi sự xáo trộn này chỉ là... những suy nghĩ vẩn vơ do công việc bận rộn gây ra mà thôi.
Nghĩ vậy, Hàn Vân Đình đi vào phòng tắm nước lạnh, cố gột sạch những suy nghĩ rối loạn của mình.
Mười phút sau, tắm nước lạnh xong, đầu óc anh càng thêm rối bời, đã không gạt đi được còn loạn hơn!
Anh bước ra ngoài ban công phòng khách, để gió đêm thổi tung mái tóc ẩm ướt của mình.
Anh xoay người ngồi xuống chiếc ghế mây, châm một điếu thuốc, cầm điện thoại di động lên.
Trên du thuyền, anh đã đưa Lãnh Thư Đồng ra khỏi danh sách đen, chỉ mong cô không biết đến chuyện anh đã làm.
Song vì sĩ diện, Hàn Vân Đình không gửi tin nhắn WeChat cho cô, thay vào đó... anh cố tình chọn một bức ảnh về sông Seine để đăng status.
Hẳn là cô sẽ nhìn thấy!
Hàn Vân Đình một tay cầm đầu thuốc lá, tay kia dừng ở trên trang cá nhân của mình, chốc chốc lại tải lại trang, hễ có bình luận là bấm vào xem ngay.
Tuy nhiên, kết quả nhận được lại rất đáng thất vọng.
Không có hồi âm của Lãnh Thư Đồng, chỉ thu hút mấy anh em xúm vào trêu chọc.
[Lông Vũ]: Đã bao lâu rồi anh Ba không đăng status nhỉ? Có phải là bị hack không?
[Lông Vũ]: Để xác minh thật giả, hãy trả lời em một câu hỏi, vợ em là ai?
Hàn Vân Đình không để ý đến cậu ta.
Ngay sau đó lại có thêm một vài bình luận được đăng tải, thế nhưng Hàn Vân Đình chưa kịp mở ra thì điện thoại đã vang lên.
Kiều Mục gọi tới.
Anh mím chặt khóe môi dưới, giơ điện thoại lên trả lời: "Có chuyện gì sao?"
Ở đầu dây bên kia, Kiều Mục phun ra một hơi khói: "Cậu Ba nhà họ Hàn đấy à?"
"Ừ, tôi đây."
Kiều Mục tặc lưỡi: "Không phải bị mất điện thoại sao? Cậu đăng status đấy à?"
Ngón tay Hàn Vân Đình run lên, tàn thuốc rơi lên áo ngủ, tản ra vô số mảnh tro tàn.
Anh buồn bực phủi tàn thuốc: "Tôi đăng đấy, lạ lắm à?"
Kiều Mục không nể mặt đáp lại: "Ừ, vô cùng kì lạ! Nào, nói cho tôi biết, cậu đang tổn thương vì chuyện gì vậy?"
Hàn Vân Đình bị tổn thương: "..."
Anh im lặng không nói gì.
Kiều Mục ở đầu dây bên kia vẫn trêu chọc: "Tôi nói này Tiểu Hàn, cậu đừng cố giấu giếm làm gì, nhất định là cậu đã gặp phải chuyện gì đó, nếu không cậu sẽ không đăng cái ảnh khó hiểu như thế này!"
Trong mắt các anh em, cảm xúc của Hàn Vân Đình rất khó đoán.
Mặc dù mọi người lúc nào cũng chuyện trò vui vẻ, nhưng ẩn dưới vẻ ngoài ôn hòa của Hàn Vân Đình là một trái tim vô cùng thờ ơ và lạnh lùng khác thường, như thể bị thiếu hụt cảm xúc nào đó.
Gần như chưa ai từng thấy anh mất kiểm soát cảm xúc, mà càng như vậy thì lại càng kì lạ.
Người bình thường làm gì có ai bình tĩnh như núi, mười năm như một này?
Ngay cả chú Tư cũng không làm được!
Hàn Vân Đình thở dài một tiếng, thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý định dốc bầu tâm sự: "Tôi không sao, anh quá lo rồi."
Anh không quen bộc bạch hết cảm xúc trong lòng mình ra, sự khép kín lầm lì ẩn sâu trong anh lúc nào cũng âm ỉ ngăn cản anh mở lòng với người khác.
Kiều Mục ở đầu dây bên kia cũng không truy hỏi nữa, chỉ dặn dò vài câu rồi hai người cúp máy.
Cậu Ba kì quặc nhà họ Hàn không muốn nói nhiều, ép buộc cũng vô dụng.
Nhưng... có thể đi nghe ngóng xem chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy ở Paris!
← Ch. 2033 | Ch. 2035 → |