← Ch.2016 | Ch.2018 → |
CHƯƠNG 2017: ANH KHÔNG BIẾT LÃNH THƯ ĐỒNG ĐÃ THÍCH ANH BẢY NĂM RỒI SAO?
Tịch Trạch quay lại nhưng vẫn đứng yên quan sát Hàn Vân Đình.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, dường như có tia lửa lóe lên.
Trong tròng mắt dài hẹp và lạnh lùng của Tịch Trạch đầy vẻ dò xét và bất mãn.
Sau một hồi lâu, anh ta mới tiến lên, nhìn thẳng vào Hàn Vân Đình, lịch sự chìa tay: "Tịch Trạch!"
Hàn Vân Đình liếc nhìn rồi bắt tay anh ta: "Hàn Vân Đình."
"Chúng ta nói chuyện ở đây hay đến văn phòng của anh?"
Đối phương cứ mở miệng là ra vẻ chỉ đạo bề trên khiến Hàn Vân Đình rất khó chịu.
Anh lờ đi không trả lời, hỏi ngược lại: "Anh Tịch muốn nói chuyện gì với tôi? Tôi không nhớ là chúng ta có quen biết nhau."
Cùng lắm là từng thoáng gặp nhau trong một số dịp nào đó mà thôi!
Bọn họ chưa bao giờ chính thức làm quen với nhau, anh ta tới đây làm gì?
Tịch Trạch nhìn chằm chằm vào Hàn Vân Đình: "Lúc trước thì chưa, nhưng giờ thì quen biết rồi! Thời gian của tôi rất quý giá, nếu anh Hàn còn nói nhảm làm lãng phí thời gian nữa thì sẽ uổng phí tâm ý của tôi đấy!"
Kì lạ!
Tịch Trạch nói như vậy không hiểu sao lại khiến người ta hoang mang!
Muốn biết rõ động cơ của anh ta, Hàn Vân Đình kiên nhẫn chịu đựng, xoay người dẫn đối phương lên văn phòng trên tầng cao nhất.
Vài phút sau, bọn họ ngồi xuống đối diện nhau, trợ lý nhanh chóng bưng hai tách trà nóng tới.
Tịch Trạch ung dung cầm tách trà lên, thổi hơi nóng rồi hít hà, mắt lóe lên vẻ ác cảm.
Sau khi ngửi qua, anh ta đặt tách trà xuống một góc bàn, rõ ràng không có ý định uống nó.
Anh ta chỉnh lại áo gi-lê, chậm rãi liếc mắt, nói một câu khó hiểu: "Đầu Đá đâu rồi?"
Hàn Vân Đình: "???"
"Anh Tịch đột nhiên đến thăm là vì muốn tìm Đầu Đá nào đó sao?"
Nghe vậy, vẻ mặt kiêu ngạo từ đầu đến cuối của Tịch Trạch cũng thoáng biến sắc: "Anh không biết Đầu Đá là ai sao?"
Hàn Vân Đình bàng quan nhếch miệng: "Là người rất quan trọng sao? Tôi cần phải biết người đó ư?"
Tịch Trạch cười nhạt nhìn anh, sau đó chế nhạo: "Thì ra là như vậy, suốt bao nhiêu năm qua, vẫn không có chút tiến triển gì!"
"Anh Tịch, anh thật kì lạ!" Sự kiên nhẫn của Hàn Vân Đình đã cạn kiệt rồi!
Nghe vậy, Tịch Trạch giãn mày, lấy chiếc đồng hồ quả quýt trước ⓝ🌀-ự-𝐜 xuống nắm trong tay vuốt v e, suy nghĩ một chút rồi ngước mắt cười lạnh: "Cô ấy thích anh bảy năm mà đến giờ anh vẫn không biết biệt danh của cô ấy là Đầu Đá sao?"
Hàn Vân Đình hỏi lại với vẻ mặt không cảm xúc: "Ai cơ?"
"Lãnh Thư Đồng!"
Tịch Trạch nói thẳng, ba chữ đơn giản của Tịch Trạch khiến trái tim Hàn Vân Đình lỡ mất một nhịp.
Thích anh suốt bảy năm?
Sao có thể!
Dường như đọc được sự nghi ngờ của Hàn Vân Đình, Tịch Trạch vắt chéo chân, tay vẫn nghịch chiếc đồng hồ quả quýt, nhíu mày hỏi lại: "Anh cũng không biết chuyện này sao?"
"Nếu đó là sự thật thì bây giờ tôi biết rồi!"
Được phụ nữ thích không phải là chuyện lạ đối với Hàn Vân Đình.
Nhưng mà... thích suốt bảy năm thì quả thật khiến người ta phải kinh ngạc.
Nhớ lại cuộc gặp không mấy vui vẻ với Lãnh Thư Đồng tối qua, Hàn Vân Đình vẫn không hề nhận ra Lãnh Thư Đồng thích mình.
Tuy nhiên, bất kể là thật hay giả thì anh... cũng không muốn chứng thực, vì điều đó không quan trọng!
Trong văn phòng, hai người đàn ông đều im lặng theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.
Sau một lúc, ánh mắt đầy vẻ thăm dò của Tịch Trạch nhìn thẳng vào khuôn mặt của Hàn Vân Đình: "Cô ấy chưa bao giờ nói cho anh biết sao?"
Hàn Vân Đình thờ ơ gật đầu: "Hôm nay anh tới đây chỉ để nói chuyện này thôi hả?"
"Còn chưa đủ sao?" Tịch Trạch cong môi giễu cợt nhìn Hàn Vân Đình: "Là anh cảm thấy không hề quan trọng, hay là do chứng rối loạn cảm xúc nên không thể cảm nhận được tâm tư của phụ nữ?"
Trán Hàn Vân Đình lập tức cau lại: "Chuyện riêng của tôi, sao anh Tịch biết được?"
← Ch. 2016 | Ch. 2018 → |