← Ch.2012 | Ch.2014 → |
CHƯƠNG 2013: ANH ẤY MUỐN ĂN MÌ TRỨNG!
Ngày hôm sau, Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh lên máy bay đến Đế Kinh, Lôi Tiểu Ngũ cũng mặt dày đi theo.
Cuối cùng, Ôn Tranh và Lôi Duệ Tu cũng đã có thể về nước để bắt đầu tạo dựng cuộc sống mới của riêng mình.
***
Ba ngày nữa trôi qua, Lãnh Thư Đồng khởi động phần thi cuối cùng của cuộc thi thiết kế tại trung tâm triển lãm Lệ Thành.
Lần trước, vì nhiều lí do mà cô không thể mời Hàn Vân Đình đến làm giám khảo, nhưng trong cuộc thi ngày hôm nay, Lãnh Thư Đồng đã được như ý nguyện.
Cô hẹn Hàn Vân Đình đủ sớm, hơn nữa còn cho anh quyền phủ quyết trong cuộc tranh tài, đồng nghĩa với việc, trong vòng chung kết tuyển chọn nhà thiết kế năm nay, quyết định của Hàn Vân Đình có thể trực tiếp giúp một thí sinh giành chiến thắng.
Bốn nhà thiết kế lọt vào vòng chung kết đều không phản đối điều này.
Danh tiếng của Hàn Vân Đình trong giới thiết kế đã là quá đủ để trở thành một giám khảo đạt tiêu chuẩn.
Cũng vì vậy, suốt cả một ngày, Hàn Vân Đình đều ở đây với Lãnh Thư Đồng để lựa chọn các ứng cử viên.
Không lâu sau, trong giờ nghỉ, Hàn Vân Đình đi đến khoảng sân lộ thiên dưới tòa nhà, thở phào một hơi rồi châm một điếu thuốc.
Sau lưng vang lên tiếng giày cao gót lộp cộp, Lãnh Thư Đồng đứng ở chếch phía sau anh, đưa ra một ly cà phê, "Tuyển chọn nhà thiết kế rất rườm rà và mất thời gian, hôm nay làm phiền anh rồi!"
Hàn Vân Đình cắn điếu thuốc, tự nhiên cầm cà phê lên, "Không phiền, những ứng cử viên này đều có tiềm năng, nếu được đào tạo tốt, trong tương lai rất có thể sẽ tỏa sáng trong giới thiết kế."
Lãnh Thư Đồng gật đầu đồng tình, "Tôi cũng cảm thấy vậy, lúc đó tôi quyết định tuyển chọn nhà thiết kế ở Lệ Thành, mục đích chủ yếu là muốn đưa người chiến thắng đến Anh du học. Đà phát triển thương hiệu áo cưới của tôi rất tốt, nhưng cũng phải bồi dưỡng tài năng thiết kế từ trước, đề phòng sau này nguồn cảm hứng của tôi cạn kiệt, làm danh tiếng thương hiệu đi xuống."
Nghe vậy, Hàn Vân Đình dùng ngón tay búng tàn thuốc, "Cảm hứng cạn dần là việc không thể tránh khỏi, tôi đồng ý với cách làm của cô."
Lãnh Thư Đồng ngước nhìn gò má anh, cong môi không đáp lại.
Trên thực tế thì một mình cô hoàn toàn có thể đảm nhiệm cuộc thi thiết kế nho nhỏ này.
Chẳng qua là... Cô không muốn bỏ qua cơ hội tiếp xúc với Hàn Vân Đình, cho nên mới mượn cớ để anh đến làm giám khảo.
Tám giờ ba mươi phút tối, cuối cùng vòng chung kết cuộc thi thiết kế cũng kết thúc.
Người chiến thắng là một nhà thiết kế nam với những ý tưởng thiết kế mang phong cách tươi sáng và khác biệt.
Lãnh Thư Đồng giải thích ngắn gọn về chi tiết công việc, dặn anh ta ngày mai đến studio làm việc, đến chín giờ kém mới rời khỏi hội trường cuộc thi.
Màn đêm buông xuống, bầu trời được điểm xuyết với vô vàn vì sao sáng.
Lãnh Thư Đồng vươn vai giãn gân cốt, "Cuối cùng cũng xong rồi!"
Lúc này, Hàn Vân Đình ở phía sau bước từng bước xuống cầu thang, nhìn động tác của Lãnh Thư Đồng, "Nếu mệt quá thì về nghỉ sớm đi."
Lâm Thư Đồng chớp mắt, lắc đầu lia lịa, "Cũng không mệt đến thế, bận rộn cả một ngày trời, hay là chúng ta đi ăn bữa cơm nhé?"
Hàn Vân Đình trầm tư, vài giây sau hỏi: "Cô muốn ăn mì trứng không?"
Vừa nghe xong, Lãnh Thư Đồng lập tức hiểu ngay.
Xem ra anh ấy muốn ăn mì trứng!
Đúng là buổi tối không nên ăn đồ quá dầu mỡ, Lãnh Thư Đồng cười tủm tỉm phụ hoạ, "Được, vậy thì đi ăn mì trứng!"
Từ trước đến giờ, khi ở bên Hàn Vân Đình, cô chưa bao giờ phải khách sáo với anh.
Bởi vì anh luôn xuất phát từ cái tôi, thích là thích, không thích là không thích.
Nếu chơi trò lá mặt lá trái với anh, nói mấy lời khách sáo lịch sự, chưa biết chừng anh sẽ quay lưng bước đi, không buồn để ý đến bạn.
Đàn ông có cái tôi mạnh đôi khi tựa như hồ nước trong, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể trông thấy đáy.
← Ch. 2012 | Ch. 2014 → |