← Ch.1982 | Ch.1984 → |
CHƯƠNG 1983: CẬU CẢ KIỀU TỰ PHỤ TRỞ NÊN HIỀN LÀNH!
Chưa đến năm phút đồng hồ, nhân viên cửa hàng đã cầm hóa đơn và thẻ ngân hàng quay lại, đưa cho Hàn Vân An bằng cả hai tay: "Thưa cô, đã quẹt thẻ xong rồi ạ. Hóa đơn tổng là bảy mươi ba nghìn tệ. Đây là hóa đơn, mong cô cất kỹ, nếu quần áo có vấn đề về chất lượng thì có thể gọi tới số điện thoại của dịch vụ chăm sóc khách hàng trên đây bất cứ lúc nào."
Kiều Kình kinh ngạc nhìn hóa đơn, lông mày chau lại: "Sao em lại trả tiền rồi?"
Anh ta không có thói quen để phụ nữ trả tiền!
Nghe anh ta hỏi, Hàn Vân An bình thản lấy lại thẻ ngân hàng, tiện tay vứt hóa đơn vào trong thùng rác bên cạnh sô pha: "Có vấn đề gì không? Anh có thể coi như đây là có qua có lại!"
Kiều Kình suy nghĩ về câu nói này của cô, trong chốc lát liền hiểu ra.
Ngọn nguồn của cái mà cô gọi là có qua có lại hẳn là bộ trang sức mà anh ta đã tặng cho cô.
Kiều Kình thoáng không vui, anh ta tặng quà chưa bao giờ cần được báo đáp.
Nhưng đối phương là Hàn Vân An - một người phụ nữ vô cùng độc lập. Cô cũng có đủ năng lực tài chính để sánh ngang với Kiều Kình.
Hẳn đây cũng là lí do vì sao đối với anh ta cô lại đặc biệt như vậy.
Một Kiều Kình đã quen nhìn phụ nữ sẵn sàng vì tiền mà bán rẻ thân thể và lòng tự trọng của mình lại gặp phải Hàn Vân An, đây nhất định là số phận của anh ta rồi!
Mua quần áo xong, Kiều Kình một tay xách đồ, một tay nắm tay Hàn Vân An rời khỏi cửa hàng độc quyền.
Trên đường về, khi đi ngang qua một cửa tiệm bán cà phê, bước chân Kiều Kình chợt chậm lại. Anh ta còn chưa nói gì đã nghe thấy Hàn Vân An dặn dò: "Anh mới vừa uống thuốc xong, không uống cà phê được. Tầng ba có một nhà làm mì kéo, có thể đi nếm thử một chút."
Nghe thấy vậy, Kiều Kình lập tức quay người, không nhiều lời liền kéo Hàn Vân An đi thẳng đến tầng ba.
Nếu người ngoài nhìn thấy một Kiều Kình như vậy thì có lẽ sẽ kinh ngạc đến rớt cằm mất.
Đại thiếu gia nhà họ Kiều từ trước đến nay vốn tự phụ và kiêu ngạo, ấy vậy mà lại có ngày nghe lời người khác như thế.
Hôm đó, khi hai người trở lại khách sạn đã là gần mười giờ tối.
Hàn Vân An qua phòng Kiều Kình lấy túi đựng công văn của mình, quay người định về phòng bên.
Kiều Kình liền giữ lấy khuỷu tay cô, trầm giọng hỏi: "Sớm vậy đã về làm gì?"
Sớm?
Hàn Vân An nhìn đồng hồ, giãy ra khỏi tay anh ta: "Không còn sớm nữa, hơn nữa tôi còn có công việc phải xử lí. Hôm nay anh không khỏe, cố gắng nghỉ ngơi sớm chút, nếu tới Đế Kinh không vì việc gì khác thì ngày mai anh nên quay về Lệ Thành đi. Dự án của tôi ở Đế Kinh có lẽ còn phải nửa tháng nữa mới xong, dù sao anh cũng không thể ngày nào cũng nhàn rỗi ở khách sạn không làm gì được!"
Dứt lời, Hàn Vân An nhếch môi cười cười với anh ta rồi xoay người ra khỏi cửa.
Kiều Kình một mình ngồi trong căn phòng trống huơ trống hoác, có thứ cảm giác sai sai rằng người phụ nữ của mình nỗ lực làm việc, mà mình thì ở một mình trông nhà.
Anh ta đào hoa, nhưng tuyệt đối không phải loại ăn chơi trác táng.
Nếu Hàn Vân An thật sự phải ở lại đây khoảng nửa tháng thì anh ta quả thật không có nhiều thời gian như vậy để khổ công chờ cô.
Kiều Kinh chậm rãi châm một điếu thuốc, vừa hít làn khói thuốc vừa nghĩ đến tiến độ của một số việc.
Một lúc sau, anh ta cầm điện thoại gọi một cuộc:
"Mẹ, hạng mục sáp nhập và trùng tu của chúng ta và nhà họ Hàn khi nào có thể khởi động?"
Cú điện thoại này là gọi cho Ôn Nhĩ Hoa.
Câu hỏi trực tiếp của Kiều Kình quả nhiên khiến Ôn Nhĩ Hoa trầm mặc vài giây, rồi bà chế nhạo: "Sao đột nhiên thằng nhóc thối nhà con lại hứng thú với dự án tái xây dựng? Lúc trước bàn chi tiết với con, con còn ra sức từ chối, bây giờ đột nhiên nghĩ thông suốt rồi sao?"
Kiều Kình mím môi, nhả một ngụm khói thuốc. Nhìn làn khói vấn vít, trong mắt anh ta ánh nét cười: "Tạm thời mẹ đừng quan tâm vì sao cả. Hạng mục tái xây dựng của hai nhà Kiều, Hàn, mẹ bàn với ba xem giao cho con phụ trách được không?"
← Ch. 1982 | Ch. 1984 → |