Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1922

Người Dấu Yêu
Hiện có 1980 chương (chưa hoàn)
Chương 1922
0.00
(0 votes)


Chương (1-1980 )

CHƯƠNG 1922: ĐÂY KHÔNG PHẢI CON NHÓC HÁM TIỀN NHÀ HỌ ƯNG SAO!

Gặp phải Tề Vệ Trạch ở hội chùa có thể nói là chuyện vô cùng bất ngờ.

Kể từ khi mẹ anh ta ầm ĩ năm đó, bọn họ không còn gặp nhau nữa.

Lúc này, Ưng Phi Phi và Mặc Lương Vũ đang nắm tay nhau, ông bà Ưng đang đi phía trước bọn họ ở cách đó không xa.

Tề Vệ Trạch đi lên từ phía sau Ưng Phi Phi, trên tay còn xách theo mấy chiếc túi lớn, hình như đã mua gì đó ở hội chùa.

Ưng Phi Phi nhìn anh ta với vẻ mặt thản nhiên, khách sáo khẽ gật đầu: "Anh Tề."

Đã lâu không gặp, giữa hai người đã có khoảng cách như những người xa lạ.

Tề Vệ Trạch nhíu mày khi nghe thấy cô chào mình như vậy. Anh ta từ từ bước lên trước, mắt dán chặt lên gương mặt của Ưng Phi Phi: "Đã lâu không gặp!"

Trước ánh mắt của anh ta, Ưng Phi Phi định buông tay Mặc Lương Vũ ra theo bản năng.

Không phải cô chột dạ, mà là không muốn khiến cho người ta ngờ vực vô căn cứ.

Mặc Lương Vũ không đề phòng liền bị cô buông tay ra.

Thấy thế, cậu ta âm thầm nheo mắt, hơi nghiêng mình, một lần nữa nắm chặt lấy tay Ưng Phi Phi, không để cho cô kịp phản kháng đã đút tay cả hai cô vào trong túi áo bành tô của mình.

Thấy bạn trai cũ liền buông tay mình ra, cái tật xấu gì vậy!

Ưng Phi Phi liếc mắt nhìn hành động của Mặc Lương Vũ mà cảm thấy hết sức buồn cười, cũng không giãy ra nữa.

Chuyện xảy ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi này đã lọt hết vào mắt Tề Vệ Trạch.

Tầm mắt của anh ta hướng đến Mặc Lương Vũ, cười nhạt gật đầu: "Thì ra cậu Mặc và Phi Phi ở bên nhau sao?"

Lúc trước khi Phi Phi và mẹ anh ta ầm ĩ với nhau, hình như chính là vị thiếu gia họ Mặc này đã đưa mẹ anh ta vào đồn cảnh sát với tội danh phá hoại tài sản cá nhân.

Mặc Lương Vũ nhìn dáng vẻ như đang thẩm vấn của Tề Vệ Trạch, hàng mày rậm nhướng cao, kiêu ngạo hỏi lại: "Có liên quan gì đến anh?"

Khuôn mặt Tề Vệ Trạch khẽ cứng lại, tuy rằng vẫn ôn hòa lịch sự, nhưng cũng khó tránh khỏi có phần không vui: "Đương nhiên là không liên quan, từ trước đến nay tôi luôn tôn trọng lựa chọn của Phi Phi!"

Cuộc đối thoại này khiến Ưng Phi Phi cảm thấy rất mất tự nhiên!

Cô không muốn lãng phí thời gian, cấu tay Mặc Lương Vũ trong túi áo: "Ba mẹ đều đã đi trước rồi, chúng ta cũng đi thôi."

Cô vừa dứt lời, Tề Vệ Trạch liền đánh mất vẻ bao dung quân tử, lập tức truy hỏi: "Phi Phi, năm đó là vì cậu Mặc nên em mới chia tay anh sao?"

Ưng Phi Phi đang xoay người đi chợt khựng lại!

Cô nhìn dáng vẻ nghiêm túc khác thường của Tề Vệ Trạch, không biết nên khóc hay cười: "Tôi nghĩ anh hẳn biết rõ lí do tôi muốn chia tay. Thời gian trôi qua đã lâu, nếu anh đã quên rồi thì đừng nên nhắc lại mấy chuyện cũ này nữa."

Trong mắt Tề Vệ Trạch thoáng qua vẻ đau đớn tiếc nuối: "Phi Phi, anh..."

"Nói nhảm nhiều vậy còn chưa xong à?"

Mặc Lương Vũ không vui hừ lạnh, sau đó liền kéo Ưng Phi Phi định dứt khoát xoay người đi.

Không ngờ chỉ trong vài giây ngắn ngủi này, mẹ Tề Vệ Trạch - Hồ Bình Lệ đã theo đám người mà bước tới.

Trên tay còn cầm mấy xiên thịt dê, bà ta bước nhanh đến trước mặt Tề Vệ Trạch, tò mò nhìn qua rồi cất cao giọng châm chọc: "Ôi chao, tôi còn tưởng là ai chứ, đây không phải là con nhóc hám tiền nhà họ Ưng sao!"

Giọng Hồ Bình Lệ rất lớn, bốn chữ con nhóc hám tiền tràn ngập vẻ châm biếm và giễu cợt.

Lúc trước Ưng Phi Phi không cho bà ta mang ngọc bắp thảo trắng đi nên Hồ Bình Lệ đã ngấm ngầm dán nhãn cô là một kẻ tham tiền.

Những người phụ nữ ngu dốt vẫn luôn càn quấy như vậy, người đến người đi tấp nập trên đường đi đến chùa, giọng nói lớn tiếng của bà ta nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.

Ưng Phi Phi vừa bất lực vừa buồn cười nhìn Hồ Bình Lệ: "Dì Hồ, đã lâu không gặp rồi mà dì vẫn còn nhớ cải trắng của cháu à?"

Nếu không phải như vậy thì sao có thể vừa mở miệng đã mắng cô tham tiền! Đây cũng không phải là từ gì dễ nghe gì!

Chương (1-1980 )