← Ch.1898 | Ch.1900 → |
CHƯƠNG 1899: MẶC LƯƠNG VŨ TÌM ĐƯỢC VIỆC LÀM!
Lúc này, Mặc Lương Vũ bị chấn động bởi những lời Ưng Phi Phi nói.
Cậu ta chưa từng nghĩ tới sau này, càng chưa từng nghĩ tới việc thân phận của mình và cô sẽ mang đến ảnh hưởng lớn như vậy.
Mặc Lương Vũ nắm lấy đầu ngón tay cô, mải suy nghĩ nên nắm hơi chặt.
Cậu ta đang suy nghĩ rất nghiêm túc về tính khả thi trong tương lai.
Mặc Lương Vũ đã gặp vô số người đẹp trên đời, đã trải nghiệm tất cả những thú vui nên có.
Mặc dù trước đây cậu ta chỉ chung thủy với một mình Lăng Mật, nhưng trải qua rất nhiều chuyện, cậu ta không khỏi cảm thấy mệt mỏi khi phải đối mặt với người phụ nữ phiền phức đó.
Giờ đây, tất cả những gì Ưng Phi Phi nói đều là những điều mà cậu ta chưa bao giờ nghĩ đến.
Mặc Lương Vũ suy nghĩ rất lâu, cho đến khi lòng bàn tay đổ mồ hôi, cậu ta mới nhìn chằm chằm vào Ưng Phi Phi, bật ra câu trả lời của mình: "Tôi nghĩ mình sẽ không dao động!"
"Nhưng tôi không tin!"
Ưng Phi Phi cười nhạt, thẳng thắn bộc lộ nỗi hoài nghi trong lòng mình.
Một người đàn ông như cậu ta khó mà mang lại cảm giác an toàn cho người xung quanh.
Lúc này, ánh mắt bình tĩnh của Mặc Lương Vũ tối dần đi.
Cậu ta mím môi không nói gì, lực trong tay dần buông lơi.
Nhìn thấy cảnh này, Ưng Phi Phi mỉm cười.
Có lẽ cậu ta chưa bao giờ nghĩ đến việc ở bên cô lâu dài.
Ngay khi Ưng Phi Phi cảm thấy nỗi buồn thoáng qua trong lòng, Mặc Lương Vũ lại trịnh trọng cất tiếng: "Tôi sẽ làm cho em tin. Bây giờ em không đồng ý cũng không sao, tôi sẽ dùng thời gian để chứng minh, được chứ?"
Ưng Phi Phi kinh ngạc nhìn Mặc Lương Vũ, ánh mắt rất phức tạp.
Cô không nói được, cũng không nói không được, nhưng bắt đầu từ hôm nay, hai người đã trở nên thân mật hơn trước.
Ba ngày sau, Mặc Lương Vũ đang dưỡng thương ở nhà cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi từ nhà máy rượu.
Bên kia ngỏ ý có thể tuyển dụng cậu ta, nhưng lương trong thời gian thử việc chỉ là 8. 000 tệ.
Mặc Lương Vũ gần như không hề do dự, hào hứng nhận lời, nói ngày hôm sau sẽ đi làm đúng giờ.
Giám đốc nhân sự ở đầu dây bên kia nhìn mức lương 8. 000 đến 12. 000 ở trong tay, mỉm cười rồi cúp điện thoại.
Cô ta còn tưởng rằng Mặc Lương Vũ sẽ mặc cả, không ngờ lại tuyển được một người nếm thử rượu xuất sắc với mức lương 8. 000 nhân dân tệ.
Đây rõ ràng là một người mới chân ướt chân ráo vào nghề, không biết giá trị của mình ở đâu!
Sau khi tìm được việc, ngay tối hôm đó Mặc Lương Vũ kéo Ưng Phi Phi ra ngoài chơi.
Chuyện vui như vậy, đương nhiên phải ăn mừng một chút.
Sau mấy ngày sống cuộc sống bình thường, Mặc Lương Vũ đã hiểu rõ tầm quan trọng của đồng tiền.
Do đó hai người lái xe đi dạo một vòng quanh phố, cuối cùng Mặc Lương Vũ chỉ vào quán Pizza Hut ở đầu phố và đề nghị: "Đi ăn pizza nhé!"
Nhà hàng có mức giá này là phù hợp nhất với đẳng cấp hiện tại của cậu ta.
Ưng Phi Phi vui vẻ đồng ý, sờ vào ví tiền của mình rồi dè dặt thở phào nhẹ nhõm.
Cô cứ tưởng cậu ấm này muốn đến một nhà hàng sang trọng, may mà cậu ta cũng biết điều.
Cửa hàng pizza lúc sáu rưỡi đầy ắp người, đang là giờ cao điểm nên vẫn còn nhiều thực khách phải ngồi đợi trên ghế trước cửa.
Mặc Lương Vũ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Ở nhà hàng mà cậu ta vẫn hay lui tới, chỉ cần một cú điện thoại là có thể đến nhận bàn dùng bữa ngay, không hề tốn một giây xếp hàng.
Nhìn đám người chen chúc trước cửa, cậu ta cau mày càu nhàu: "Nhiều người quá, em có muốn đổi quán khác không?"
"Cũng bình thường, không đông khách lắm!" Ưng Phi Phi nhìn xung quanh rồi liếc bộ dạng ghét bỏ của Mặc Lương Vũ, trêu đùa: "Giờ này ra ngoài ăn tối, có lẽ đến nhà hàng nào cũng phải xếp hàng. Anh kiên nhẫn chút được không? Không thì tôi đi hỏi xem phía trước có bao nhiêu người, nếu không nhiều thì chúng ta sẽ đợi một lúc!"
← Ch. 1898 | Ch. 1900 → |