← Ch.1882 | Ch.1884 → |
CHƯƠNG 1883: TÔI LÀM CHUYÊN GIA THẨM ĐỊNH RƯỢU THÌ THẾ NÀO?
Mặc Lương Vũ khẽ liếc nhìn cô, gật đầu: "Cũng, cũng gần như vậy!"
"Hả!" Ưng Phi Phi vô cùng ngạc nhiên: "Mặc Lương Vũ, gia tộc giàu có của các anh không phải từ nhỏ đã chú trọng đến giáo dục tinh hoa hay sao? Sao mà anh cái gì cũng không biết là thế nào? Vậy anh giỏi nhất là cái gì?"
Bầu không khí im lặng ba giây, sau đó cô nghe thấy một chữ: "Chơi..."
Ưng Phi Phi mắt chữ a mồm chữ o!
Nói cậu ta là công tử bột quả thật không hề nói quá chút nào.
Từ nhỏ đến lớn, cái gì cũng không biết, chỉ biết chơi sao?
Mặc Lương Vũ chán nản nhìn cô, nói một cách cam chịu: "Có phải tôi hết thuốc chữa rồi không?"
Ưng Phi Phi muốn gật đầu đồng ý, nhưng lại phải kìm nén.
Xem ra cậu ta cũng không phải là hoàn toàn vô tích sự, ít nhất còn có chút tự mình biết mình!
Một lúc sau, Ưng Phi Phi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, thở dài: "Suốt bao nhiêu năm qua, anh đã chơi ra được trò trống gì chưa?"
"Trò trống gì?"
Chơi là chơi, còn có thể chơi ra cái gì?
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch hỏi gì cũng không biết của cậu ta, Ưng Phi Phi đưa tay lên ôm trán lẩm bẩm: "Ai cũng có kỹ năng mà mình giỏi nhất! Cho dù đó là công việc hay vui chơi thì thế nào cũng có một cái gì đó vượt trội nhất. Anh nghĩ kỹ lại xem, ăn chơi suốt bao nhiêu năm qua, điều anh thích nhất là gì?"
Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của Ưng Phi Phi, mắt Mặc Lương Vũ sáng lên, cậu ta hào hứng nói: "Tôi thích uống rượu!"
Ưng Phi Phi: "..."
Ồ, cô nhớ rõ tên này lúc trước còn uống đến độ ngộ độc nữa mà!
Nhìn vẻ mặt đầy bất lực của Ưng Phi Phi, Mặc Lương Vũ lại vội vàng bổ sung: "Uống rượu chỉ là một trò tiêu khiển ngày thường, chứ tôi thích nhất là nếm rượu. Không phải tôi khoe khoang đâu, chỉ cần cô đặt tất cả các loại rượu vang cao cấp trước mặt tôi, tôi đều có thể thẩm định chất lượng rượu cho cô, kể cả pha chế tôi cũng rất thành thạo!"
Để không đánh anh ta, Ưng Phi Phi trái lương tâm giơ ngón tay cái ra: "Vậy thì... khả năng thưởng thức của anh cũng không tệ lắm!"
"Đó là điều đương nhiên, từ nhỏ đến lớn số rượu mà tôi đã nếm còn nhiều hơn cả mấy người nếm rượu chuyên nghiệp ấy chứ!"
Cậu ta còn thấy rất tự hào sao?
Ưng Phi Phi nhìn vẻ mặt hào hứng của cậu ta, khóe miệng giật một cái, không muốn nói chuyện nữa.
Có lẽ chính lời nhắc nhở này đã khiến Mặc
Lương Vũ tìm ra được điểm mạnh của mình. Cậu ta huých cùi chỏ vào khuỷu tay cô, thăm dò: "Cô nói xem, tôi đến nhà máy rượu nộp đơn làm nhân viên thẩm định rượu thì thế nào?"
Dứt lời, ánh mắt của Ưng Phi Phi ánh lên vẻ ngạc nhiên: "Ý kiến không tồi chút nào đâu!"
"Mẹ kiếp, hóa ra tìm việc lại dễ dàng như vậy, quyết định vậy đi!"
Ưng Phi Phi đứng hình: "..."
Có phải cậu ta vui mừng quá sớm rồi không?!
Lúc này Mặc Lương Vũ như được tái sinh, vấn đề việc làm mà cậu ta suy nghĩ nát óc cả ngày trời không có kết quả, cuối cùng dưới sự khai sáng của Ưng Phi Phi đã được giải quyết rồi.
Người phụ nữ này hẳn là linh vật của Mặc
Lương Vũ đây rồi!
Mặc Lương Vũ càng nghĩ càng hưng phấn, khóe miệng nhếch lên, không nhịn được mà chìa tay ra véo má Ưng Phi Phi: "Cảm ơn cô bé! Quả là nghe được một lời còn hơn mười năm đọc sách!"
Ưng Phi Phi bất thình lình bị cậu ta véo má, ngây người hai giây rồi nhanh chóng hất tay cậu ta ra: "Anh đừng động chân động tay với tôi, cái thói ở đâu ra vậy!"
Dứt lời, cô đứng dậy bước nhanh vào phòng bếp!
Cách gọi "cô bé" kia thốt ra từ miệng Mặc
Lương Vũ thật không ra làm sao cả!
Mặc Lương Vũ ngồi trên ghế sô pha nhìn theo bóng lưng lẩn tránh của cô, nụ cười càng rạng rỡ hơn.
Cũng may, khi cùng đường bí lối, vẫn có cô ở bên cạnh ủng hộ!
Mặc Lương Vũ cười ngây ngô một lúc rồi bắt đầu ngâm nga giai điệu của một bài dân ca!
← Ch. 1882 | Ch. 1884 → |