← Ch.1848 | Ch.1850 → |
CHƯƠNG 1849: LÀM PHÙ DÂU CHO LĂNG TỬ HOAN
Mặc Lương Vũ nghe Ưng Phi Phi chất vấn, ấp úng mãi mới dõng dạc nói: "Đương nhiên không chỉ có chuyện này, theo tôi đến quán cà phê, ngồi xuống rồi nói!"
Ưng Phi Phi muốn từ chối, nhưng vừa định lên tiếng đã bị Mặc Lương Vũ kéo cổ áo đi sang tòa nhà bên cạnh.
Lúc này đã là tám giờ tối, trong quán cà phê có rất ít người.
Mặc Lương Vũ chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, ngồi xuống nhìn chằm chằm vẻ mặt mệt mỏi của Ưng Phi Phi, "Gần đây bận đến thế à?"
Ưng Phi Phi lườm cậu ta, đưa tay xoa vai, "Cuối năm phải tổng kết báo cáo số liệu cả năm, chẳng lẽ công ty nhà anh không cần tổng kết à?"
Mặc Lương Vũ ảo não ờ lên một tiếng.
Bây giờ cậu ta chỉ mới tiếp xúc với việc kinh doanh của nhà họ Mặc, đa số công việc vẫn đang nằm trong tay ba cậu ta.
Nghe Ưng Phi Phi hỏi như vậy, Mặc Lương Vũ có cảm giác mình bị xem thường.
Nhân viên phục vụ mang hai cốc cà phê đến, Ưng Phi Phi uống một ngụm, thở dài nói: "Còn chuyện gì nữa vậy? Anh nói nhanh đi, tôi vẫn chưa làm xong báo cáo đâu."
Có lẽ thấy được sự khó chịu của Ưng Phi Phi, Mặc Lương Vũ nhíu mày nhìn cô, "Hoan Hoan không có bạn bè gì ở trong nước, hay là cô làm phù dâu cho con bé nhé, ý cô thế nào?"
Chẳng thế nào hết!
Ưng Phi Phi muốn từ chối, nhưng thấy Mặc Lương Vũ dường như rất nghiêm túc, cô lộ vẻ khó xử, "Anh không nói đùa đấy chứ?"
Lúc trước cô làm phù dâu cho Thập Thất vì họ là bạn thân của nhau, vốn không có gì đáng nói.
Bây giờ nếu làm phù dâu cho Lăng Tử Hoan thì không thích hợp cho lắm.
Cô và Hoan Hoan chỉ hơi thân, chưa đến mức có thể làm phù dâu.
Mặc Lương Vũ gật đầu một cách trịnh trọng, đáy mắt hiện lên vẻ căng thẳng, "Đương nhiên tôi đang nói nghiêm túc rồi, cứ quyết định vậy đi, dù sao cô và Hoan Hoan cũng quen biết, lần đầu con bé kết hôn, không thể cả một phù dâu cũng không có được!"
Ưng Phi Phi: "?"
Lời này nghe sao lạ lùng vậy?!
Nhưng Mặc Lương Vũ bày ra vẻ "anh đây có quyền quyết định", không cho Ưng Phi Phi có cơ hội từ chối đã đứng dậy bỏ đi.
Trong quán cà phê, Ưng Phi Phi trố mắt nhìn bóng lưng rảo bước bỏ đi bên ngoài cửa sổ, suýt thì hất cà phê xuống đất!
Đêm hôm gọi cô xuống chỉ để lừa một ly cà phê của cô?
Cậu ta đi thì cứ đi, sao lại không thanh toán?!
Ưng Phi Phi tức tối nhìn theo bóng lưng của Mặc Lương Vũ, đóng nắp cốc cà phê của mình rồi quay về công ty.
Bên kia đường, Mặc Lương Vũ ngồi vào xe, nhìn Ưng Phi Phi ra khỏi quán qua cửa kính hạ xuống phân nửa.
Cậu ta rối rắm thở dài liên tục, lấy hộp thuốc ra, bắt đầu hút thuốc giải sầu.
Chắc lúc nãy ánh đèn vàng trong quán cà phê quá ấm áp nên cậu ta mới cảm thấy thật ra Ưng Phi Phi cũng xinh đẹp lắm.
Cậu ta điên rồi!
***
Tám giờ sáng hôm sau, Kiều Mục và Lăng Tử Hoan cùng xuất hiện ở trụ sở chính của Kiều thị.
Vài tháng không gặp, khi hai người xuất hiện, Kiều Mục nghe loáng thoáng có người thì thầm sau lưng: Thì ra công ty không đổi chủ à!
Kiều Mục: "..."
Cận kề cuối năm, Kiều Mục quay về rất đúng lúc.
Công ty có rất nhiều công việc chuyên môn cần anh ra mặt chỉ đạo.
Bắt đầu từ hôm nay, Kiều Mục lại trở về với guồng quay công việc bận rộn.
Lăng Tử Hoan lại nhàn rỗi, nếu không giúp xử lí chút giấy tờ thì lại chạy đến phim trường cùng chị Thập Thất quay phim.
Nói chung cuộc sống của cô nàng rất phong phú, thỉnh thoảng rảnh rỗi còn viện cớ tìm Ưng Phi Phi đi chọn lễ phục.
← Ch. 1848 | Ch. 1850 → |