Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1839

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1839
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1839: CHUYỆN KẾT HÔN, CON CÓ Ý KIẾN GÌ?

Buổi trưa ngày hôm sau.

Lăng Tử Hoan cùng Kiều Mục và Lăng Vạn Hình lên đường trở về Lệ Thành.

Bên ngoài nhà họ Tô, Tô Uyển Đông và hai vị bô lão bịn rịn chia tay cô nhóc, liên tục dặn dò cô phải chăm sóc tốt bản thân, có thời gian nhất định phải thường xuyên đến Lũng Hoài.

Lăng Tử Hoan rưng rưng nước mắt đứng trước mặt Tô Uyển Đông, khóe mắt liếc nhìn bóng dáng của Lăng Vạn Hình, chưa từ bỏ ý định hỏi một câu: "Mẹ ơi, mẹ không quay về Lệ Thành nữa sao?"

"Sau này có cơ hội, mẹ sẽ quay lại."

Nghe Tô Uyển Đông thờ ơ đáp lại, Lăng Tử Hoan có thể nhận ra sự gượng gạo của mẹ mình.

Cô dẩu môi, hạ thấp giọng nói: "Vậy con đi đây..."

"Con về đi, về đến Lệ Thành thì báo tin bình an cho mẹ, sau này có chuyện gì xảy ra thì cứ nói với mẹ."

Lăng Tử Hoan ảo não gật đầu, di chuyển đến bên cạnh Kiều Mục, lưu luyến nói lời tạm biệt với mọi người.

Có vẻ như mọi chuyện đều đã ngã ngũ.

Mẹ sẽ không quay về với cô nữa, sau này mẹ sẽ là cô Cả nhà họ Tô, sẽ không bao giờ là bà chủ của nhà họ Lăng nữa.

Cô nhóc ủ rũ dựa vào cánh tay của Kiều Mục, lén lau nước mắt.

Khi mọi người lần lượt lên xe, Lăng Vạn Hình đứng cạnh xe nhìn Tô Uyển Đông, hai người nhìn nhau nhưng không ai có thể nói lời từ biệt.

Cuối cùng, Lăng Vạn Hình nhìn Tô Uyển Đông thật sâu, sau đó xoay người lên xe.

Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, trái tim Tô Uyển Đông run lên.

Cuối cùng cũng phải đi đến bước này, tình cảm dù sâu đậm đến đâu cũng không thể cưỡng lại dòng chảy của thời gian.

Có lẽ hôm nay từ biệt, từ này về sau sẽ là đường ai nấy đi.

Người nhà họ Tô đứng trước cửa nhìn đoàn xe đi xa, Tô Dụ Cảnh liếc nhìn Tô Uyển Đông mãi không thu hồi ánh mắt ở bên cạnh: "Đã đi xa rồi, đừng nhìn nữa."

Tô Uyển Đông hoảng hốt trấn tĩnh lại, cười gượng với Tô Dụ Cảnh: "Vâng, quay về thôi."

Suy cho cùng anh ta vẫn nhìn ra được sự lưu luyến và chấp niệm trong lòng cô em gái Tiểu Đông nhà mình, lúc quay người trở vào nhà, anh ta nhẹ giọng nhắc nhở: "Nếu sau này Lăng Vạn Hình đến Lũng Hoài, anh hi vọng em có thể giữ vững lập trường của mình."

Câu nói này nghe lạ lùng làm sao.

Tô Uyển Đông nhất thời không hiểu, nhưng cũng chỉ cười: "Anh, anh nghĩ nhiều quá rồi!"

Tô Uyển Đông chưa bao giờ nghĩ rằng Lăng Vạn Hình sẽ một mình đến sống ở Lũng Hoài vì mình. Dù sao thì nền móng của nhà họ Lăng là ở Lệ Thành, Lũng Hoài đối với anh mà nói, không có bất kì ưu thế gì.

Hơn nữa, nếu đã không yêu thì cần gì phải diễn màn tình thâm trước mặt chị.

Tô Uyển Đông rất kiên quyết, chính vì vậy Lăng Vạn Hình đã phải mất chừng ba năm mới tìm được ánh sáng le lói trên con đường chinh phục lại vợ.

Chiều hôm đó, Lệ Thành.

Về đến sân bay, bọn họ về thẳng nhà họ Kiều theo yêu cầu của Kiều Viễn Hiền.

Trên đường đi, Lăng Vạn Hình vẫn luôn im lặng không nói gì, thỉnh thoảng nhìn thấy hành động tình tứ của Lăng Tử Hoan và Kiều Mục, anh lại thấy rất tức giận.

Dù buộc phải chấp nhận tình cảm giữa hai người bọn họ nhưng nhìn thế nào vẫn thấy rất chướng mắt.

Anh em tốt và con gái đến với nhau, con mẹ nó có còn thiên lý không hả trời?

Hai giờ chiều, tại sân sau nhà họ Kiều.

Kiều Viễn Hiền ngồi bên bàn đá trước cửa, đi thẳng vào vấn đề: "Nào, nói nghe thử, kế tiếp các con dự định như thế nào?"

"Ba, dự định cái gì cơ?"

Kiều Viễn Hiền liếc nhìn anh không trả lời, thay vào đó nhìn Lăng Tử Hoan, dịu dàng hỏi: "Con gái, đối với chuyện kết hôn, con có ý kiến gì? Muốn gì thì cứ nói với bác Hai!"

Lúc này, Lăng Vạn Hình mới nhận ra cách xưng hô của con gái anh đối với Kiều Viễn Hiền từ lâu đã là bác Hai chứ không phải là... ông Hai!

Lúc này, Lăng Tử Hoan chớp chớp đôi mắt to tròn, cắn khóe miệng cười ngượng ngùng: "Bác Hai, con không muốn gì cả, chỉ cần ở bên chú Hai là được rồi."

Lăng Vạn Hình sắp không nhìn được nữa rồi, chỉ thích chú Hai?

Kiều Viễn Hiền phớt lờ anh, nhưng lại vui vẻ nhìn cô nhóc vẻ, sự yêu mến dành cho cô ngày càng sâu đậm.

Chương (1-1890 )