← Ch.1832 | Ch.1834 → |
CHƯƠNG 1833: ĐÔNG ĐÔNG, ĐÓN NHẬN ANH KHÓ LẮM SAO?
Lăng Vạn Hình ngồi cô đơn trong đình nghỉ mát, nhìn bóng lưng Tô Uyển Đông rời đi trên đường cỏ, đáy mắt tràn đầy hiu quanh.
Đáng đời anh, bị Uyển Đông vứt bỏ rồi, nhưng... Lần này anh sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Không lâu sau, Tô Uyển Đông đi qua đường cỏ, lúc vòng qua vườn hoa thì bóng dáng Kỷ Bắc Thành bất ngờ lọt vào tầm mắt.
Tô Uyển Đông hơi kinh ngạc, không biết anh ta đứng ở đây bao lâu, đã nghe được những gì.
"Anh nói chuyện xong rồi à?" Chị thu lại vẻ ngạc nhiên, ôn tôn lên tiếng.
Kỷ Bắc Thành mím môi gật đầu, nhìn lướt về phía con đường cỏ, và cả Lăng Vạn Hình trong đình nghỉ mát, "Xin lỗi, anh định đi tìm em, tình cờ lại nghe được cuộc nói chuyện của hai người."
Tô Uyển Đông bình tĩnh nói không sao.
Hai người sóng vai đi về theo lối cũ. Kỷ Bắc Thành chần chừ do dự mãi. Cuộc nói chuyện giữa Tô Trường Khánh và anh ta cứ không ngừng quanh quẩn trong đầu.
Mấy giây sau, anh ta lấy hết can đảm kéo cổ tay Tô Uyển Đông, "Đông Đông, chúng ta trò chuyện một lát nhé?"
Vì động tác của anh ta mà giá thêu trong tay Tô Uyển Đông rơi xuống đất.
Kỷ Bắc Thành vội vàng khom người nhặt lên, nhìn mặt thêu rồi xoa xoa, "Thật ra, có vài lời anh đã muốn nói với em từ lâu..."
"Ừm, được thôi, đến phòng trà đi."
Tô Uyển Đông rất thông minh, mấy ngày nay Kỷ Bắc Thành giúp đỡ chị rất nhiều chuyện, về tình về lý chị đều không thể làm lơ trước những gì anh ta đã bỏ ra.
Nhưng, có những lời suy cho cùng vẫn phải thẳng thắn nói ra!
Mấy phút sau, hai người ngồi trong phòng trà, Tô Uyển Đông thành thạo cầm cây gắp trà. Lúc rửa lá trà, chị cười hỏi, "Không phải muốn trò chuyện à, sao anh lại không nói gì?"
Nhìn động tác pha trà của chị, Kỷ Bắc Thành suy đi ngẫm lại, "Em biết vừa rồi bác trai tìm anh nói chuyện gì không?"
Tô Uyển Đông ngước mắt, chờ anh ta nói tiếp.
Thấy vậy, Kỷ Bắc Thành li3m li3m môi, nghiêm túc nhìn lại Tô Uyển Đông bằng ánh mắt thật chăm chú, "Bác trai nói, bác ấy sẽ yên tâm khi giao em cho anh."
Vừa nói xong, Kỷ Bắc Thành tập trung nhìn sắc mặt Tô Uyển Đông, như thể tìm kiếm một chút thay đổi trong biểu hiện của chị.
Tiếc là, người phụ nữ ở đối diện chỉ tao nhã cong môi, nói đùa một câu, "Ba em đúng là thích ghép đôi lung tung!"
Một câu nói đã hoàn toàn phá vỡ mong đợi trong lòng Kỷ Bắc Thành.
Yết hầu anh ta trượt xuống, gương mặt tuấn tú hơi đông cứng, nhưng vẫn không chịu từ bỏ mà truy hỏi: "Đông Đông, đón nhận anh... Khó lắm sao? Anh ta không thương em, lại làm tổn thương em như vậy, chẳng lẽ em vẫn không thể buông bỏ được?"
Trước sự nghi ngờ của Kỷ Bắc Thành, động tác pha trà của Tô Uyển Đông chậm lại, "Có phải biểu hiện gần đây của em đã khiến anh hiểu lầm điều gì rồi không?"
Nghĩ lại khoảng thời gian họ ở bên nhau gần đây, Tô Uyển Đông tự nhận mình không để lại bất kì dấu hiệu không rõ ràng nào.
Cử chỉ của hai người lịch sự lễ độ, với chị,
Kỷ Bắc Thành là một trong số ít người bạn tâm giao trong đời.
Mặc dù giải quyết chuyện của Hoan Hoan gặp nhiều phiền toái, nhưng có rất nhiều cách để báo đáp ân tình này, không nhất thiết phải dùng chính mình để báo đáp.
Dù gì chị cũng vừa mới kết thúc một mối 🍳*𝐮@*n ♓*ệ, sao có thể lại nhảy vào một lồng chim khác.
Nghe được câu hỏi của chị, Kỷ Bắc Thành không khỏi cười tự giễu, "Thật ra anh lại hi vọng em khiến anh hiểu lầm gì đó. Đông Đông, thật ra vừa rồi anh đã nghe được hết những gì em nói với anh Lăng. Nếu em đã không định chấp nhận quay lại với anh ta, vậy thử ở bên anh, không được sao?"
"Em cũng biết mà, từ nhỏ đến giờ anh chỉ thích em, suốt những năm qua vẫn không kết hôn. Anh không dám nói rằng mình một mực chờ đợi em, nhưng sau khi em trở về Lũng Hoài, anh thật sự có ý định kết hôn. Nếu anh ta đối xử không tốt với em, tại sao em không thử đón nhận anh.
Những việc anh ta không thể làm vì em, anh đều có thể!"
← Ch. 1832 | Ch. 1834 → |