← Ch.1805 | Ch.1807 → |
CHƯƠNG 1806: HOẮC QUỲ ĐƯỢC ĐƯA ĐẾN LŨNG HOÀI!
Kiều Mục rủ mắt nhìn ba người trên mặt đất, thấy đồng phục nhân viên bảo trì trên người họ, "Quần áo các người đang mặc lấy đâu ra?"
Người đàn ông khi nãy bị đạp một cú ấp úng trả lời: "Sau khi ra khỏi tiệm giải khát, đi theo tuyến đường đối phương hướng dẫn đến nhà vệ sinh công cộng được chỉ định để lấy."
Kiều Mục trả di động lại cho Mục Nghi, khi cất bước rời đi, bỏ lại một câu: "Điều tra xưởng sản xuất và kênh phân phối của lô đồng phục bảo trì này, sáng mai đưa cho tôi."
Vệ sĩ nhà họ Kiều lập tức nhận lệnh, điều tra chuyện này rất dễ dàng.
Kiều Mục gọi Mục Nghi quay về xe, hai người ngồi ở hàng ghế sau, trong nhất thời không ai lên tiếng.
Mấy người đàn ông kia bị vệ sĩ nhà họ Kiều nhét vào một chiếc xe. Lúc này Mục Nghi mới nhìn Kiều Mục, "Cậu Hai, hai mươi mốt tuyến đường sợ là chỉ có một tuyến là thật."
Kiều Mục dùng đầu lưỡi đẩy má trong lên, cười khẩy, "Đánh lạc hướng cũng kĩ càng lắm! Nhưng khi nào thì mới tra ra được tuyến đường của những người khác đây?"
Mục Nghi suy nghĩ, "Có lẽ là sắp rồi, vệ sĩ nhà họ Kiều quen biết rộng rãi, hơn nữa nghe nói đã cử gần năm mươi người chia nhau tìm kiếm khắp nơi, nếu không xảy ra chuyện gì thì chắc trước trưa ngày mai sẽ tìm ra toàn bộ!"
Điều này, Mục Nghi không nói dối.
Anh ta đi theo cậu tư Tần bao nhiêu năm qua, dù nhà họ Tần muốn truy tìm tung tích người nào đó cũng chưa chắc điều động được nhiều người như vậy.
Nhưng chuyện lần này, người do nhà họ Kiều cử đi, cùng với hiệu suất làm việc của họ, thật sự là đáng kinh ngạc.
Hơn nữa sự việc lần này không giống với việc điều tra thông tin của người nào đó.
Cả cậu Tư nắm trong tay mạng lưới 𝐪𝖚*🔼*ռ h*ệ rộng rãi cũng không thể tra ngay được nhiều tuyến đường phân tán theo nhiều hướng khác nhau như vậy.
Đối phương sắp xếp vô cùng 🍳·υ·ỷ quyệt, xa thì đến cửa biển vùng ngoại ô, gần thì đến xưởng thủy tinh gần khu phố cổ, không theo bất cứ quy luật nào.
Nghĩ thôi cũng biết, nếu điều tra từng tuyến đường một, toàn bộ nhân lực sẽ bị rối loạn. Thời gian điều tra đã đủ để kẻ đứng phía sau ra tay với Lăng Tử Hoan rồi!
Kiều Mục day trán, tựa lên lưng ghế bực bội bất an. Cô gái của anh không thể xảy ra chuyện được!
"Reng reng..."
Đột nhiên di động rung lên, phá vỡ sự yên lặng trong khoang xe.
Mục Nghi lấy di động từ trong túi ra, thấy người gọi đến thì lập tức bắt máy, "Cậu Tư."
"..."
"Hiện tại chị ta vẫn chưa hành động."
"..."
"Vâng, tôi biết rồi!"
Người gọi đến là Tần Bách Duật.
Mục Nghi cúp máy xong liền quay sang nhìn Kiều Mục, "Bên cậu Tư nhận được tin rồi. Hoắc Quỳ, con trai của Hoắc Trúc Nhạn ngồi trên chuyến bay tư nhân từ nước ngoài đã đến Lũng Hoài lúc ba giờ chiều hôm nay!"
Kiều Mục đột nhiên mở mắt, ánh mắt sâu như biển, "Người đang ở đâu?"
"Sân bay quốc tế Lũng Hoài!" Dứt lời, Mục Nghi cầm di động đọc thông tin trên đó rồi bổ sung, "Hiện vẫn đang ở đó, máy bay mà đối phương sử dụng là máy bay cứu hộ y tế trực thuộc một hãng hàng không tư nhân của Mỹ."
Kiều Mục nhìn đăm đăm về phía trước, nhếch môi cười khẩy, "Đến sân bay!"
Hoắc Trúc Nhạn thông minh thật, âm thầm đưa Hoắc Quỳ đến Lũng Hoài, nhưng lại sử dụng máy bay cứu hộ y tế của nước ngoài.
Bình thường sẽ không ai nghi ngờ loại máy bay này.
Mà điều này cũng càng chứng thực sự suy đoán của Kiều Mục, chuyện cô nhóc mất tích chắc chắn liên quan đến Hoắc Trúc Nhạn.
***
Đêm đó, Kiều Mục dẫn theo vệ sĩ của nhà mình đi thẳng đến sân bay, giữa đường sẵn tiện vứt ba người kia xuống trước cổng Cục Cảnh sát.
Cùng lúc đó, một chiếc máy bay tư nhân từ Lệ Thành cũng chầm chậm cất cánh bay về phía bầu trời đêm.
Lăng Tử Hoan mất tích ở Lũng Hoài, ông hai Hiền sao có thể khoanh tay đứng nhìn!
← Ch. 1805 | Ch. 1807 → |