← Ch.1772 | Ch.1774 → |
CHƯƠNG 1773: DA MẶT CON DÀY, BỊ MẮNG VÀI CÂU CŨNG KHÔNG SAO
Lăng Tử Hoan dìu Tô Uyển Đông đi tới từ đường. Đôi mắt cô nhóc lóe lên tia gian xảo, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai Tô Uyển Đông: "Mẹ, lát nữa nếu bà ngoại mắng mẹ thì mẹ đừng nói gì nhé, để con nói với bà cho! Da mặt con dày, bị bà ngoại mắng vài câu cũng không sao."
Tô Uyển Đông nghe cô nhóc nói thì nín khóc mỉm cười, kéo tay cô nhóc cảm khái, "Hoan Hoan, cảm ơn con."
"Không cần cảm ơn con, chỉ cần mẹ đừng đi mà không nói lời nào như vậy nữa là con đã cảm ơn trời đất rồi!"
Lăng Tử Hoan nói như vậy liền nhận được lời đảm bảo của Tô Uyển Đông: "Yên tâm, mẹ ở nơi này không đi nữa."
Một câu hai ý, nhưng cô nhóc không nghe ra!
Hai mẹ con thì thầm nói nhỏ mấy câu cũng đã bước tới cửa từ đường.
Sau khi Tô Uyển Đông quay về, hơn một tuần vẫn không được phép vào nơi này.
Lần này cũng vì sự xuất hiện của Lăng Tử Hoan mà sự mong chờ của chị đã thành sự thật.
***
Bên kia, phường gấm Tô Châu ở phố cổ thành Bắc.
Kiều Mục đang khoanh tay đứng trước một loạt gấm vóc, cười nói với người đàn ông đứng đối diện: "Nếu anh Tô đã là ông chủ ở đây thì không bằng anh chọn cho tôi vài khúc gấm đi."
Tô Dụ Cảnh đứng đối diện nhìn dãy gấm vóc được bày bán, ánh mắt lộ vẻ nghiền ngẫm sâu xa.
Mười phút trước, anh ta vừa tới phường gấm Tô Châu này thì nhân viên tiếp khách đã tới nói với anh ta, hôm nay có một vị khách cực kì bắt bẻ.
Người này tuyên bố phải lựa chọn gấm loại thượng đẳng nhất để may áo cưới Long Phụng kiểu Trung Quốc, hơn nữa không cần thành phẩm, chỉ cần đặt thợ thêu làm thủ công toàn bộ.
Số lượng: Hai mươi ba bộ.
Nhân viên trong tiệm cảm thấy rất khó xử, vừa hay chiều nay Đường chủ sẽ tới tiệm kiểm tra, cậu ta chỉ có thể báo yêu cầu của vị khách này cho Đường chủ.
Khách hàng đặt làm áo Long Phượng không ít, nhưng một lần đặt hai mươi ba bộ thì mới thấy lần đầu.
Áo Long Phụng đều bán theo đôi.
Hai mươi ba bộ, tương đương với bốn mươi sáu thành phẩm!
Ý gì đây chứ? Chẳng lẽ anh ta muốn kết hôn hai mươi ba lần chắc?!
Tô Dụ Cảnh quay đầu nhìn Kiều Mục đầy ẩn ý hỏi: "Trước khi chọn gấm, tôi muốn hỏi anh Kiều một chuyện."
"Xin mời."
Tô Dụ Cảnh cười sâu hơn, "Một lần đặt hai mươi ba bộ áo Long Phụng kiểu Trung Hoa, không biết anh định đặt dùng hay sử dụng với mục đích khác?"
Kiều Mục lắc lắc chân, đối mắt với Tô Dụ Cảnh, trả lời rành rọt, "Tự mình dùng! Anh Tô không cần nghi ngờ mục đích của tôi, tôi không am hiểu ngành thêu Tô Châu, tất nhiên sẽ không tranh đoạt công việc của các anh."
"Thật chứ?" Tô Dụ Cảnh cười có lệ, "Theo tôi biết thì ở Lệ Thành cũng có hàng gấm Tô Châu cơ mà, sao anh Kiều phải bỏ gần lấy xa, chạy tới tận Lũng Hoài đặt áo cưới làm gì?"
Kiều Mục nhướng mày, "Tôi thích thôi!"
Tô Dụ Cảnh hơi cứng họng, che giấu tâm trạng nhìn Kiều Mục đầy thần bí, sau đó xoay người nhìn quanh cửa hàng, "Vậy tôi xin nhận đơn hàng này. Nhưng tôi vẫn nhắc nhở anh Kiều một câu, thành phẩm một bộ áo Long Phụng thuần thủ công ở tiệm chúng tôi định giá không dưới ba trăm nghìn tệ, anh Kiều có thể chấp nhận chứ?"
Kiều Mục nhếch môi, không thèm đếm xỉa mà gật đầu: "Giá cả cũng khá cao nhỉ!"
Tô Dụ Cảnh: "..."
Nhân viên tiệm đứng cạnh lặng lẽ lau mồ hôi.
Kẻ có tiền chơi thôi cũng khiến người khác k1ch thích!
Tô Dụ Cảnh lại liếc nhìn Kiều Mục một cái, vừa định gọi nhân viên tiếp khách đến ghi lại đơn đặt hàng thì di động của anh ta chợt vang lên.
Anh ta thản nhiên tiếp máy, "Nói đi."
Cũng không biết bên kia điện thoại nói cái gì, gương mặt lạnh nhạt của Tô Dụ Cảnh chợt thay đổi mãnh liệt, nói một câu lập tức về ngay sau đó vội cúp máy.
← Ch. 1772 | Ch. 1774 → |