← Ch.1759 | Ch.1761 → |
CHƯƠNG 1760: LÀ ANH MẬT BÁO CHO BÁC KIỀU À?
Mặc dù Mục Nghi đã từng gặp Kiều Viễn Hiền ở nhà hàng đồ Tây vì giải cứu cho Lăng Tử Hoan, nhưng cân nhắc đến sự an toàn mà anh ta vẫn từ chối lòng tốt của đối phương.
Thấy vậy, người vệ sĩ cũng không hề nài nỉ mà lấy điện thoại di động ra gọi điện ngay trước mặt anh ta.
Sau vài câu trao đổi đơn giản, người nọ đưa điện thoại di động cho Lăng Tử Hoan.
Cô nhóc không hiểu lắm, lúc đưa điện thoại lên tai thì bất ngờ nghe được giọng nói quen thuộc lại hòa nhã, "Hoan Hoan, cháu đến Lũng Hoài à?"
Lăng Tử Hoan vui mừng ra mặt, "Bác Hai?"
"Ừ, bác đây." Giọng nói chứa ý cười của Kiều Viễn Hiền một lần nữa truyền tới, "Nếu đã đến Lũng Hoài thì hãy theo vệ sĩ tới khách sạn. Kiều Mục đang trên đường rồi, đến nơi nó sẽ đi tìm các cháu."
Nghe lời dặn dò của Kiều Viễn Hiền, Lăng Tử Hoan đỏ cả mắt, "Cảm ơn bác Hai, cháu lại gây phiền phức cho bác rôi! Cháu xin hứa sẽ không gây rối ở Lũng Hoài, cháu chỉ muốn đi tìm mẹ thôi."
"Bác biết, không sao đâu. Nếu đã đến thì cứ yên tâm ở khách sạn, gặp bất cứ khó khăn gì thì nói ngay với vệ sĩ. Nhưng phải nhớ, không nên hành động bốc đồng, dù có tìm người thì cũng phải có chừng mực, hiểu không?"
Lăng Tử Hoan gật đầu lia lịa, trong lòng càng thêm cảm thấy bác Hai là một người cha tốt!
Nếu không phải vì không đúng thời điểm, cô đã muốn gọi thẳng một tiếng ba rồi!
Một lát sau, Lăng Tử Hoan trả điện thoại lại cho vệ sĩ, sau đó ba người họ đi thẳng đến bãi đỗ xe.
Cảnh này khiến Hoắc Vân ở bên cạnh không ngừng chậc lưỡi.
Cô nàng liếc Mục Nghi rồi khẽ huých anh ta, "Này, là anh mật báo cho bác Kiều à?"
Mục Nghi vô cảm rũ mắt, "Không phải."
Hoắc Vân ngạc nhiên, vô thức lẩm bẩm, "Cũng may có bác Kiều hỗ trợ, nếu không ba người chúng ta ở Lũng Hoài chẳng biết đằng nào mà lần."
Lúc Lăng Tử Hoan tìm Mục Nghi bảo anh ta đi cùng đến Lũng Hoài, vừa hay Hoắc Vân cũng có mặt.
Hai ngày nay, anh Cả của cô nàng luôn ở khách sạn bận rộn giải quyết chuyện của nhà họ Hoắc, cô nàng ở một mình vốn rất nhàm chán.
Biết Lăng Tử Hoan định ra ngoài, cô liền xung phong đòi theo cùng.
Kết quả có thể tưởng tượng được, kích động nhất thời ngồi tàu cao tốc, sau đó... suýt nữa bị lạc tại thành phố Lũng Hoài xa lạ này.
Nếu không có bác Kiều, chỉ sợ đến cổng nhà họ Tô bọn họ cũng không tìm được!
Nghe được tiếng thở dài ngoài ý muốn của Hoắc Vân, ánh mắt bình tĩnh của Mục Nghi liền nổi lên gợn sóng.
Cậu hai Kiều nói rất đúng, Lăng Tử Hoan còn trẻ tuổi bốc đồng, đúng là không nên để cô quyết định tất cả mọi chuyện.
Mà quyết định sai lầm của mình, vô hình trung đã khiến cô nhóc đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm.
Thật vậy, may mà có ông hai Kiều.
Mục Nghi ôm một bụng tâm sự ngồi trên xe, gương mặt cương nghị cũng càng thêm nặng nề.
***
Mười hai giờ đêm, Kiều Mục đã đến khách sạn Dung Duyệt ở phía Tây Lũng Hoài.
Lúc xuống xe anh vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, đi đến gần cửa xoay ở sảnh vào, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Mục Nghi đang hút thuốc.
Kiều Mục nói nhanh vài câu với đầu dây bên kia rồi nhét điện thoại vào túi quần, bước lên bậc thềm.
"Cậu hai Kiều!"
Kiều Mục đứng trước mặt anh ta thở phào một hơi, nhìn quanh đại sảnh, hỏi: "Cô ấy đâu?"
Mục Nghi kẹp điếu thuốc gật đầu, "Cô Lăng và cô Hoắc đang ở trong phòng. Thật xin lỗi chuyện ngày hôm nay, là tôi suy nghĩ không chu đáo."
Nghe vậy, Kiều Mục nhệch môi, nhìn anh ta rồi cũng móc thuốc lá ra, "Đúng là thiếu suy nghĩ, nhưng mà với cái tính cách đó của Hoan Hoan, muốn từ chối cô ấy cũng không dễ dàng. Nếu tôi đã tới rồi thì đừng cảm thấy có gánh nặng nữa, mấy người chú Tư đều biết sự tình cả rồi. Vừa hay anh Cả còn chưa tới, anh nói trước cho tôi biết, tình huống cụ thể của nhà họ Tô mà anh tra được là gì?"
← Ch. 1759 | Ch. 1761 → |