Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1747

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1747
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1747: LĂNG VẠN HÌNH BỊ CÔ LẬP

Lăng Tử Hoan nhìn thấy cảnh này rất nóng giận, hậm hực trừng mắt nhìn Lăng Vạn Hình, không ngừng lườm ba mình.

Không lâu sau, Hàn Vân Đình tương đối bình tĩnh đẩy gọng kính, thấy dáng vẻ bất lực của Lăng Vạn Hình thì lên tiếng an ủi: "Anh Cả cũng đừng sốt ruột. Tuy bây giờ không tìm được chị dâu, nói không chừng qua hai ngày chị ấy sẽ về thôi."

"Di động không liên lạc được cũng không nói lên được gì. Có khi điện thoại bị mất hoặc là nguyên nhân nào khác, chi bằng cứ chờ xem sao."

Lăng Vạn Hình đỡ trán đầy chán chường, thở dài liên tục, "Mong là như vậy!"

Kiều Mục nghe được lặng lẽ cười khẩy, lắc đầu, nói thẳng: "Nếu chị ấy có thể tự quay về, cần gì bỏ đi một cách triệt để như thế?"

"Anh Cả, tốt xấu gì chị ấy cũng đã theo anh hai mươi năm, mấy nghìn ngày, anh chưa từng tìm hiểu kĩ càng ư?"

"Cho dù không biết quê nhà chị ấy ở đâu, còn bạn bè chị ấy thì sao? Anh cũng không biết?"

"Bây giờ nói những chuyện này có ích gì?"

Lăng Vạn Hình bực bội làu bàu, "Bao nhiêu năm nay anh bận xử lí công việc, đâu có thời gian quan tâm mấy chuyện tình cảm này?"

"Huống hồ, cả Hoan Hoan cũng không biết. Mà Uyển Đông thì chưa bao giờ nhắc đến những chuyện này!"

Lăng Tử Hoan nghe vậy lập tức thẳng lưng nghẹn ngào nói, "Tuy con không biết, nhưng con đã từng hỏi mẹ."

"Lúc đó mẹ nói với con, người nhà của mẹ chính là con và ba, chỉ cần chúng ta ở bên nhau là đủ rồi!"

Lăng Vạn Hình cảm thấy đầu mình như muốn ⓝ*ổ ✝️*⛎ռ*𝐠.

Anh ta không ngừng tự vấn, có phải mình đã lơ là Uyển Đông quá rồi không?!

Sự việc như đang đi vào ngõ cụt.

Tô Uyển Đông biến mất không còn dấu vết, như chưa từng xuất hiện.

Lăng Vạn Hình thất thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ, im lặng chốc lát rồi nói: "Anh sẽ tiếp tục cho người điều tra hành tung của cô ấy, nếu các cậu tiện thì cũng điều tra giúp anh."

"Trong thời gian tới anh sẽ sắp xếp thời gian đi Giang Nam một chuyến. Anh nhớ trước kia Uyển Đông từng nói, cô ấy đến từ Giang Nam. Anh qua đó xem thử, nói không chừng sẽ tìm được manh mối gì đó."

Anh ta nói xong, không một ai đáp lại.

Sau một hồi im lặng, Tần Bách Duật nhìn di động trong tay mình, vẻ mặt hờ hững hỏi: "Chuyện nhà họ Hoắc, anh định xử lí thế nào?"

Lăng Vạn Hình dời mắt, vô thức nói: "Chuyện này không liên quan đến Tiểu Trúc. Cô ấy chỉ muốn dẫn Hoan Hoan đi, nhưng anh sẽ không đồng ý."

Nghe vậy, Tần Bách Duật chậm rãi nhìn sang Lăng Vạn Hình, cười với vẻ thích thú: "Nếu trong lòng anh đã có tính toán, vậy bọn em về trước!"

Nói đoạn, Tần Bách Duật đứng dậy, quét mắt qua nhóm người có mặt, ra hiệu cho họ cùng ra về.

Lăng Vạn Hình còn chưa kịp mở lời giữ chân, thì các anh em khác đã đi hết.

Trong chốc lát, phòng khách tấp nập chỉ còn lại một mình anh ta lẻ loi ngồi đó.

Lăng Vạn Hình há miệng, nhìn bóng lưng họ rời đi, muốn nói lại thôi.

Lăng Tử Hoan đã thu dọn xong va li của mình từ sớm. Lúc ra khỏi phòng khách, cô nhóc nhận lấy va li từ tay chú Lăng rồi tung tăng đi theo Kiều Mục.

Một cảm giác khó tả dâng trào, Lăng Vạn Hình bỗng cảm thấy mình như bị mọi người cô lập.

Anh ta không hiểu, chỉ là chuyện vặt vãnh giữa vợ chồng trong nhà với nhau, cớ gì lại kéo theo cả đám anh em vào?

Người sống trên đời, ai không có quá khứ chứ?!

Dù Tiểu Trúc quay về thì cũng chẳng có gì thay đổi!

Lúc này Lăng Vạn Hình vẫn chưa nếm trải cảm giác đau thấu tâm can, nên mới có thể không ngừng tìm lí do gỡ tội cho bản thân!

Chương (1-2252)