← Ch.1744 | Ch.1746 → |
CHƯƠNG 1745: KHÓC CŨNG KHÔNG GIẢI QUYẾT ĐƯỢC VẤN ĐỀ
Chú Lăng đứng cách cô không xa, nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau thì lập tức quay người bước nhanh tới: "Cậu hai Kiều, cậu và ông chủ nói chuyện thế nào rồi?"
Kiều Mục chậm rãi lắc đầu, nhìn bóng lưng của Lăng Tử Hoan, nói: "Lát nữa đám chú Tư sẽ tới đây, làm phiền chú Lăng thu xếp giúp."
"Được được, không thành vấn đề, tôi đi ngay đây!"
Chú Lăng lên tiếng đáp lại định rời đi, nhưng sau đó lại dừng bước và nhìn về phía bên hồ với vẻ xót xa, nói thêm: "Vừa rồi cô chủ đã khóc rất nhiều. Chuyện bà chủ rời đi là một đả kích rất lớn đối với cô chủ. Cậu hai Kiều, cảm phiền cậu chăm sóc cô chủ giúp tôi. Tôi vô cùng cảm kích!"
Ông đã trông nom Lăng Tử Hoan từ nhỏ đến khi trưởng thành. Suốt bao năm qua ông chưa từng thấy cô nhóc khóc đau lòng như vậy.
Bà chủ là một người phụ nữ tuyệt vời, tại sao ông chủ lại không biết quý trọng cơ chứ?
Nghe vậy, Kiều Mục vỗ vai chú Lăng, gật đầu: "Đừng lo, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy."
Chú Lăng thở dài một tiếng, gọi người giúp việc rồi vội vàng trở về nhà chính.
Bên hồ, Lăng Tử Hoan ngồi xổm trên mặt đất, hai mắt đỏ hoe, khuôn mặt nhỏ nhăn cỡ bằng lòng bàn tay đặt trên đầu gối. Thấy trên đầu có bóng râm đổ xuống, cô dừng động tác ném đá xuống hồ lại, ngẩng đầu lên với đôi mắt mong đợi, nghẹn ngào gọi: "Chú Hai..."
Kiều Mục ngồi xổm xuống, dùng mu bàn tay vuốt v e gò má của cô: "Đã khóc đủ chưa? Nếu chưa khóc đủ, chú Hai cho em mượn vai dựa vào nhé!"
Lăng Tử Hoan vốn dĩ đang tủi thân khó chịu nghe được những lời này lập tức mỉm cười: "Không khóc nữa, khóc thì có tác dụng gì, mẹ cũng đâu có trở lại!"
"Ừm, nghĩ vậy là tốt nhất!" Kiều Mục dịu dàng nhìn cô nhóc, kéo cánh tay giúp cô đứng lên, an ủi: "Cho dù có xảy ra chuyện gì, khóc cũng không giải quyết được vấn đề. Trong lòng khó chịu thì em có thể nói cho tôi nghe. Muốn làm gì cũng có thể nói với tôi, chỉ cần là việc em muốn làm, chú
Hai sẽ giúp em!"
Lăng Tử Hoan chớp đôi mắt mệt mỏi, nhìn xung quanh, sau đó len lén tiến vào trong vòng tay của Kiều Mục: "Chú Hai thật là tốt! Hoan Hoan muốn tìm mẹ, cho dù mẹ ở đâu, Hoan Hoan cũng muốn đi tìm mẹ. Nếu như mẹ thật sự không cần Hoan Hoan nữa, thì... thì ít nhất cũng nên cho Hoan Hoan biết mẹ vẫn bình an. Chuyện lần này là do ba Lăng làm sai, vì vậy cho dù mẹ có quyết định như thế nào, Hoan Hoan đều sẽ ủng hộ."
Dứt lời, cô nhóc ngẩng đầu lên từ trong vòng tay của Kiều Mục, tràn đầy hi vọng hỏi: "Chú Hai, chú có thể giúp Hoan Hoan tìm mẹ không?"
Kiều Mục cúi đầu nhìn ánh mắt van nài của Lăng Tử Hoan mà gật đầu không suy nghĩ: "Được!"
Cho dù có khó khăn thế nào, anh cũng không tiếc công sức đi tìm chị dâu.
Nghe vậy, Lăng Tử Hoan thở phào nhẹ nhõm, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo hai bên eo anh, sau đó nói: "Vậy thì... trong lúc mẹ vắng nhà, Hoan Hoan có thể đến nhà chú không? Nếu như, nếu như bất tiện thì Hoan Hoan sẽ ra ngoài thuê nhà trọ, dù sao Hoan Hoan cũng không muốn về nhà. Nếu không mỗi ngày nhìn thấy ba Lăng, cháu sẽ nghĩ đến người phụ nữ xấu xa Hoắc Trúc Nhạn kia! Chỉ cần một ngày mẹ còn chưa về nhà, Hoan Hoan cũng sẽ không về! Dù sao Hoan Hoan cũng có tiền, đời này không về nhà họ Lăng, cũng sẽ không lo 🌜♓ế-✞ đói."
Kiều Mục nghe xong những lời giận dỗi của cô, không nhịn được mà ôm lấy mặt cô, trêu cô: "Cho dù em không có tiền, chú Hai cũng có thể nuôi em cả đời! Không muốn về nhà thì đi theo tôi, không cần ra ngoài thuê nhà. Nhà nào chú Hai đứng tên, em đều có thể ở."
Nghe vậy, Lăng Tử Hoan vùi mặt mình vào vòng tay của anh, lẩm bẩm: "Nếu mẹ không rời đi, nhìn thấy chú Hai tốt với Hoan Hoan như vậy, chắc chắn mẹ sẽ mừng cho Hoan Hoan."
← Ch. 1744 | Ch. 1746 → |