← Ch.1714 | Ch.1716 → |
CHƯƠNG 1715: ÔNG BIẾT NHÀ HỌ HOẮC?
Mục Nghi cung kính đến sau xe lăn đẩy Kiều Viễn Hiền, hơi hất cằm ra hiệu với Lăng Tử Hoan và Hoắc Vân, ý bảo hai người cùng đi theo.
***
Phòng VIP của nhà hàng Âu này vừa lịch sự tao nhã lại rất sang trọng.
Phòng rất rộng, chiếc bàn dài mười chỗ được đặt ngay giữa phòng, trên bàn còn đặt hoa tươi và các bộ đồ dùng ăn uống.
Kiều Viễn Hiền ngồi xuống trước, thuận tay bỏ mũ đưa cho ông Đoàn.
Hoắc Trúc Nhạn ngồi lệch hẳn về một bên, ra vẻ vô tình nhưng lại kéo giãn khoảng cách với Kiều Viễn Hiền.
Sau khi Lăng Tử Hoan và Hoắc Vân lần lượt ngồi xuống, Kiều Viễn Hiền vỗ nhẹ sau gáy, quay đầu nói với ông Đoàn, "Đi gọi người mang ít trà nhài lên, thêm một túi chườm đá nữa."
Ông Đoàn đáp một tiếng rồi ra ngoài. Kiều Viễn Hiền lại nhìn sang Mục Nghi, cũng hất cằm ra ngoài cửa, "Cậu nhóc nhà Tiểu Tứ ra cửa nhìn đi, chờ những người khác đến thì dẫn họ vào đây."
"Vâng, ông hai Kiều."
Chờ người ngoài đều đi rồi, Kiều Viễn Hiền cầm khăn ăn trên bàn lên lau tay, quay sang nhìn Hoắc Trúc Nhạn, "Vừa rồi tôi nghe cô bé Vân Vân gọi cô là cô, chẳng lẽ... cô cũng là người nhà họ Hoắc à?"
Hoắc Trúc Nhạn giật mình trước thái độ bình tĩnh của ông, ánh mắt hơi lóe lên, gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi là người nhà họ Hoắc, ông biết nhà họ Hoắc sao?"
Nhà họ Hoắc ở Parma, rất ít xuất hiện ở một nơi như Lệ Thành, sao người này lại biết được?
Trước ánh mắt nghi ngờ của Hoắc Trúc Nhạn, Kiều Viễn Hiền mỉm cười thờ ơ, gấp khăn ăn hỏi ngược lại: "Một gia tộc ở Parma thôi mà, khó biết lắm sao?"
Hoắc Trúc Nhạn chợt nhăn mày, không hiểu sao lại có cảm giác bị khinh thường.
Nhà họ Hoắc ở Parma tuy không thể coi là thần bí, nhưng cũng trải qua lịch sử lâu đời, thế mà Kiều Viễn Hiền nói cứ như thể chẳng đáng giá gì vậy.
Ngón tay trên đầu gối Hoắc Trúc Nhạn hơi nắm lại, bà ta không nhìn Kiều Viễn Hiền nữa mà đưa mắt ra xa xăm như suy ngẫm.
Có phải bà ta dây vào người không nên chọc rồi không?!
Đúng lúc này, ông Đoàn quay lại phòng.
Sau lưng ông ta là hai nhân viên phục vụ khép nép bưng ba tách trà nhài tiến vào, rót đầy trà cho bọn họ rồi lại vội rời khỏi.
"Ông chủ, túi đá chườm đây ạ!" Ông Đoàn đưa túi chườm đá lên.
Kiều Viễn Hiền liếc nhìn Lăng Tử Hoan, ông Đoàn lập tức hiểu ra.
Lăng Tử Hoan nhận túi đá từ tay ông Đoàn, cảm kích nhìn Kiều Viễn Hiền, "Cảm ơn bác Hai!"
Nói xong, cô liền cầm túi đá áp lên má Hoắc Vân.
Không biết lúc nãy người phụ nữ xấu xa kia dùng bao nhiêu sức nữa, mới vài phút mà mặt Vân Vân đã sưng vù lên rồi, thậm chí còn thấy rõ hình dáng bàn tay nữa.
Lăng Tử Hoan cẩn thận chườm đá cho Hoắc Vân, đồng thời còn không quên tặng cho Hoắc Trúc Nhạn một cái nhìn khinh thường.
Cả căn phòng rơi vào im lặng.
Thời gian chờ đợi này với Hoắc Trúc Nhạn có thể nói là vô cùng gian nan.
Bà ta hoàn toàn không rõ mục đích của Kiều Viễn Hiền, cho nên chỉ có thể thấp thỏm không yên.
Chưa tới mười lăm phút sau, bên ngoài có tiếng đẩy cửa vang lên.
Mọi người nghe tiếng quay lại nhìn, thấy Mục Nghi đẩy mở cửa phòng, sau lưng anh ta là Tô Uyển Đông và Lăng Vạn Hình.
"Мẹ!"
Lăng Tử Hoan lảnh lót gọi Tô Uyển Đông một tiếng, nhét túi chườm đá vào tay Hoắc Vân rồi đứng lên chạy qua.
Cô rất ngạc nhiên, không ngờ mẹ cũng đến đây!
← Ch. 1714 | Ch. 1716 → |