Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1671

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1671
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1671: KIỀU MỤC GIAN XẢO

Lăng Tử Hoan không hề biết được mấy ý tưởng mờ ám trong lòng Kiều Mục.

Đợi nửa ngày vẫn không thấy anh đáp lại, cô nhóc lo lắng di chân, "Chú Hai!"

Kiều Mục bị cô gọi thì bừng tỉnh, thấy cô cuống như vậy liền nở nụ cười gian trá: "Không tính là quá xinh đẹp, cũng không được xem là chu đáo. Nhưng hôn nhân là chuyện quan trọng, tôi đương nhiên phải chân thành rồi!"

Không xinh đẹp không chu đáo còn được chú Hai đối xử chân thành?

Khó chịu quá...

Lăng Tử Hoan chớp chớp mắt, uể oải cúi đầu, dường như đối phương là ai cũng không quan trọng.

Cô có thể nhìn ra, chú Hai có vẻ rất thích cô ta.

"Sao vậy? Chú Hai sắp kết hôn, nhóc không mừng cho tôi à?" Kiều Mục nắm cằm Lăng Tử Hoan lên, điên cuồng thử chạy trên đường 𝐜.♓ế.✞.

Lăng Tử Hoan nhẹ nhàng gạt tay anh ra, rầu rĩ gật đầu, "Mừng, cháu mừng cho chú Hai. Cháu muốn về nhà, chào chú Hai."

Lăng Tử Hoan nói xong liền xoay người, bước đi rất chậm, nhưng người phía sau vẫn không cản cô lại.

Khu vực làm việc đã hoàn toàn trống trải, bóng dáng nhỏ bé của Lăng Tử Hoan cô đơn lê từng bước một.

Mắt đong đầy nước mắt, nhưng cô nhóc lại không ngừng dùng mu bàn tay quẹt mạnh viền mắt.

Cô nhóc không muốn khóc, nhưng chuyện chú Hai muốn kết hôn thật sự khiến tim cô rất đau.

Một mình bước vào thang máy, Lăng Tử Hoan như mất hết sức lực, uể oải không có tinh thần.

Cô nhóc không gọi vệ sĩ, ra khỏi Kiều thị rồi đi lang thang một mình trên đường.

Cô nhóc không có bạn ở Lệ Thành.

Người bạn duy nhất là Hoắc Vân còn không ở bên cạnh, cũng không thể tùy tiện quấy rầy chị Thập Thất, chỉ đành thất thểu buồn bã một mình.

Tình cảm đè nén trong lòng không có lối thoát, không biết đã đi bao lâu, sau khi rẽ qua một khu mua sắm, Lăng Tử Hoan tìm một góc, ngồi thụp xuống bãi đỗ xe đạp công cộng, cầm di động gọi cho Hoắc Vân.

"Hoan Hoan yêu dấu... cuối cùng cậu cũng nhớ tới tớ à!"

Hoắc Vân vừa tiếp điện thoại liền hưng phấn chào hỏi, chỉ để nghe thấy Lăng Tử Hoan nghẹn ngào gọi: "Vân Vân... hu hu hu!"

Hoắc Vân sợ ngây người!

Lăng Tử Hoan ôm túi xách ngồi xổm ở đầu đường gọi xuyên đại dương cho Hoắc Vân, lại chỉ gọi hai tiếng Vân Vân rồi khóc nức nở.

Ở ngã tư người đi đường qua lại tấp nập, không ít người tò mò nhìn về phía cô.

Cô bé đáng yêu như vậy, không biết đã gặp phải chuyện đau khổ gì nữa?

Lăng Tử Hoan nhỏ giọng nức nở, cũng không biết Kiều Mục vẫn luôn đi theo phía sau không xa.

Thật ra ngay khi thấy cô nhóc gọi điện khóc òa lên, Kiều Mục đã gần như không kìm được lòng nữa rồi.

Nhưng vì muốn ép cô nhóc một lần, cậu hai Kiều phải kiềm chế lòng thôi thúc muốn bước tới an ủi cô nhóc, chỉ lặng yên đứng phía sau cô.

Mười phút sau, Lăng Tử Hoan chủ động ngắt máy, mà Hoắc Vân đang ở Parma lại đứng ngồi không yên.

Tiểu Hoan Hoan nhà mình khóc như vậy chắc chắn là chuyện lớn, không được không được, cô phải chạy tới Lệ Thành một chuyến mới được, không tận mắt thấy Hoan Hoan, cô không yên lòng.

Lăng Tử Hoan khóc lớn một trận giải tỏa, sau đó vẫn ngồi xổm ở góc đường nhìn người ra người vào trung tâm mua sắm.

Sao lại có nhiều cặp đôi nắm tay nhau vậy chứ, thật đáng ghét!

Thấy bọn họ lại làm cô nhớ tới chú Hai!

Hôm qua vừa phát hiện mình phải lòng chú Hai xong, hôm nay lại nghe nói chú ấy sắp kết hôn.

Trên đời này còn ai bi thảm hơn cô không chứ?

Cô nhóc xoa xoa mắt, mím môi quyết định đứng dậy.

Nhưng vấn đề là cô ngồi xổm lâu quá, hai chân đã tê rần, động tác đứng lên lại quá nhanh nên chân mềm nhũn, cơ thể bé nhỏ thẳng tắp đổ ập về phía hàng xe đạp bên cạnh.

Cô kêu lên một tiếng, nhưng ngay khi người đổ nghiêng sang một bên thì có người ở đằng sau kéo cô lại, làm cô lảo đảo rơi vào lòng đối phương.

Lăng Tử Hoan muốn cảm ơn, vừa ngước mắt lại thấy ánh mắt đầy ý cười của Kiều Mục.

Chương (1-2252)