← Ch.1638 | Ch.1640 → |
CHƯƠNG 1639: TÂM TƯ CỦA LÂM MẶC NHI
Thật ra thì manh mối mà anh Tư để lại, cô đều có thể nhận ra.
Nhưng những dấu vết này, ngoại trừ hai người bọn họ ra thì người ngoài không thể biết được.
Lúc này, Lâm Mặc Nhi quan sát thấy dáng vẻ nghiêm túc của Nghiên Thời Thất thì mím môi không lên tiếng, nhưng trong mắt lại đầy vẻ ngưỡng mộ.
Cô ta và chồng không hề có sự ăn ý, thế nên đi cả quãng đường này, cô ta không phát hiện ra bất kì gợi ý nào.
Lại nhìn Nghiên Thời Thất, vẻ trầm tĩnh dịu dàng trên người cô là dáng vẻ chỉ những cô gái được yêu thương ⓒⓗ●1ề●ⓤ 𝒸𝐡●υộ●ռ●ⓖ mới có được.
Lâm Mặc Nhi hơi lùi ra sau, nhưng tầm mắt lại nhìn chằm chằm vào động tác ấn mật khẩu của Nghiên Thời Thất.
Đột nhiên, cô ta thậm chí còn hi vọng Nghiên Thời Thất ấn sai, giống như tâm tính nhỏ nhen ích kỷ muốn được thấy cô bị mất mặt.
Nhưng, sự thật luôn rất tàn khốc, cùng với hai tiếng bíp bíp, cửa tự động của két sắt bật mở.
Trong két sắt là một chai Trockenbeerenauslese đang lặng lẽ nằm trong đó.
Nghiên Thời Thất cầm chai rượu lên, nói lời cảm ơn với người pha chế rồi xoay người rời khỏi cửa hàng rượu Tây.
Trong tay cô đã có hai manh mối, nhưng gợi ý về lộ trình vẫn chưa xuất hiện.
Ra khỏi cửa hàng rượu Tây, Nghiên Thời Thất vô thức vuốt v e chai rượu Trockenbeerenauslese. Cô lật lại nhìn thử, liền phát hiện phía sau nhãn hiệu của chai rượu có viết năm chữ:
Ngự Tiền Thập Bát Khỏa.
Bước chân Nghiên Thời Thất chậm lại, cô nhìn chăm chú, nhanh chóng suy nghĩ.
Không lâu sau, cô mở bản đồ ra, cẩn thận xem xét các bảng chỉ dẫn dọc đường, quả nhiên phát hiện một quán trà kiểu dân quốc, vị trí hơi lệch khỏi lộ trình mà đoàn phim đưa ra.
Đã hai mươi phút trôi qua.
Nghiên Thời Thất không chút do dự nhìn về phía Lâm Mặc Nhi, "Tôi muốn thay đổi lộ trình."
Lâm Mặc Nhi thoáng kinh ngạc, đương nhiên cô ta cũng nhìn thấy chữ 'Ngự Tiền Thập Bát Khỏa' kia, có điều vẫn thắc mắc tại sao Nghiên Thời Thất lại kiên quyết muốn thay đổi lộ trình.
Trong lúc nghĩ ngợi, lòng hiếu kì của cô ta cũng hoàn toàn bị khơi dậy, cô ta cắn môi dưới nói: "Tôi đi cùng cô."
Nghiên Thời Thất liếc cô ta, tốt bụng nhắc nhở: "Nhỡ manh mối của cô không nằm trên con đường này thì chẳng phải là bị bỏ lỡ sao?"
"Không sao, cứ coi như thử vận may đi!"
Hiện giờ Lâm Mặc Nhi không thể nào ngờ, cũng vì cô ta và anh Lâm không có sự ăn ý giữa người hai người yêu nhau, nên địa điểm mà anh Lâm chọn để chờ chính là tuyến đường cuối tìm đại cũng thấy được, hồ Uyên Ương.
Mà Lâm Mặc Nhi, do bị lòng hiếu kì dẫn dắt nên đã hoàn toàn đi chệch hướng khỏi con đường mà cô ta vốn nên đi kia.
Khi đó, Nghiên Thời Thất nhạy bén phát hiện ra dường như Lâm Mặc Nhi cũng không chú trọng tìm manh mối. Vì vậy cô cũng không nói nhiều nữa, cầm bản đồ chậm rãi đi về phía quán trà.
Năm phút sau, trước cửa quán trà.
Nghiên Thời Thất nhìn đống hộp trà bày la liệt ở bên trong, vừa nhìn đã thấy một hộp trà khác biệt nằm trong đó.
Cũng giống như trước đó, cô muốn mang hộp trà kia đi thì cũng cần phải trả lời câu hỏi.
Chủ quán trà hỏi cô, quy trình pha trà là gì.
Vừa nghe thấy câu hỏi, Nghiên Thời Thất liền hiểu ý mỉm cười, trả lời rất trôi chảy.
Lâm Mặc Nhi đứng bên cạnh cô cũng lần đầu tiên cảm nhận được, xem ra Nghiên Thời Thất cũng không phải là kiểu con gái thừa ⓝ-🌀ự-🌜 thiếu não.
Quy trình pha trà, nói đúng hơn là nấu trà rất rườm rà phức tạp, nếu không tập trung tư tưởng nghiên cứu thật kĩ, sợ là không thể nào ghi nhớ các bước.
Chủ quán đưa lá trà Ngự Tiền Thập Bát Khỏa, đồng thời cũng trả cho cô một tờ ghi chú, phía trên là một câu được viết bằng nét chữ quen thuộc: Có còn nhớ Parma, lẳng lặng chờ về chốn cũ.
Đây là anh Tư viết cho cô.
Gợi ý đây rồi!
Nghiên Thời Thất nghĩ kĩ một lúc, mặc dù không dám khẳng định mình có hiểu đúng lời nhắc nhở của anh không, nhưng vẫn quyết định đánh cược một lần.
← Ch. 1638 | Ch. 1640 → |