Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1636

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1636
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1636: THÍCH UỐNG CÀ PHÊ CỦA QUÁN NÀO NHẤT?

Lâm Mặc Nhi lại khựng lại, nụ cười hơi ngượng nghịu, "Tuổi lớn rồi, kết hôn chỉ như hoàn thành một nhiệm vụ, cũng không có gì đáng nói."

Nghiên Thời Thất thấy được vẻ cô đơn thoáng lướt qua mắt cô ta, hơi chớp mắt nhưng cũng không tiếp lời.

Nếu là lựa chọn của chính cô ta thì người khác không có quyền xen vào.

Chưa đầy mười phút sau, Nghiên Thời Thất đã mặc vào chiếc sườn xám màu ghi trang nhã, tôn lên dáng người thướt tha cao gầy một cách hoàn mĩ.

Cô chọn thêm một chiếc ô giấy rồi dợm bước ra ngoài.

Lâm Mặc Nhi cũng đã thay sang một chiếc sườn xám màu xanh ngọc, vì 𝓃ɢ●ự●𝐜 khá đầy đặn nên sườn xám hơi căng lên.

"Tôi mặc chiếc này có đẹp không?" Lâm Mặc Nhi tranh thủ lên tiếng hỏi lúc Nghiên Thời Thất chưa ra khỏi phòng.

Nghiên Thời Thất cầm ô giấy, nhướng mày đánh giá, sau đó cho ý kiến, "Tôi thấy màu nâu cát kia hợp với cô hơn."

Lâm Mặc Nhi cúi đầu nhìn lại, sau đó bình tĩnh gật đầu, "Vậy tôi sẽ mặc chiếc đó."

Cô ta đối xử với Nghiên Thời Thất bình thản hòa hợp như vậy khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn vẻ đanh đá khắc nghiệt trước đây rất nhiều.

Nghiên Thời Thất có thể nhận ra, sau khi đi học từ nước ngoài về, Lâm Mặc Nhi đã không còn kiêu căng ngạo mạn như trước nữa.

Trải qua một loạt bài học và sự rèn giữa của tri thức, cô ta dường như đã đằm tính hơn.

Nghiên Thời Thất đứng ở cửa phòng thay đồ nhìn Lâm Mặc Nhi cầm sườn xám màu nâu đi thay, khẽ nở nụ cười nhẹ nhõm.

***

Vài phút sau, Nghiên Thời Thất đi tới vị trí xuất phát trên bản đồ.

Phim trường không lớn, nhưng có rất nhiều ngõ nhỏ lắt léo.

Điểm xuất phát là một khu vực gần cổng, còn điểm kết thúc trên bản đồ là hồ Uyên Ương ở cuối trường quay.

Người quay phim phụ trách quay Nghiên Thời Thất đã bắt đầu thu hình ngay khi cô bước tới điểm xuất phát.

Chương trình này làm hiệu ứng rất thật, trong studio bố trí rất nhiều diễn viên quần chúng.

Các quầy hàng san sát nhau đã bắt đầu mở cửa buôn bán.

Nghiên Thời Thất điềm tĩnh nhìn con đường đậm chất đồng quê, thậm chí còn loáng thoáng nghe được tiếng người bán hàng rong rao hàng.

Nháy mắt đã chìm vào bầu không khí của thời dân quốc.

Nghiên Thời Thất cúi đầu nhìn bản đồ, sau đó thản nhiên bước tới trước.

Cô nhớ trợ lý đạo diễn có nhắc nhở phải quan sát ven đường kĩ càng để tìm manh mối, nên cô bước đi rất thong thả.

Đi được khoảng mười mét, gần tới một tiệm chụp ảnh dán đầy ảnh chụp và tranh chữ trên khung cửa kính.

Cô lơ đễnh nhìn thoáng qua, bỗng phát hiện một tấm ảnh đen trắng.

Cô dừng chân nhìn kĩ một lát, sau đó cất bước đi vào.

Chủ quán đứng sau quầy chà lau chiếc đồng hồ cổ, thấy Nghiên Thời Thất thì cười nói: "Phu nhân, đến chụp ảnh sao?"

Nghiên Thời Thất lắc đầu, chỉ một ngón tay ra cửa kính, "Tôi muốn lấy tấm ảnh chụp dán bên kia, có thể cho tôi không?"

Nghe cô nói vậy, chủ quán quăng khăn sang một bên, "Cô muốn lấy ảnh chụp thì phải trả lời một câu hỏi, trả lời đúng thì tôi có thể tặng ảnh cho cô! Có muốn đặt cược không?"

Nghiên Thời Thất nhìn chủ quán hưng phấn bừng bừng thì thấy buồn cười, gật đầu nói: "Được thôi."

Mấy diễn viên quần chúng do đoàn phim tuyển chọn rất chuyên nghiệp, bắt chước rất giống phong cách thời dân quốc.

Chủ quán đặt nắm tay bên môi khụ một tiếng, "Xin hỏi phu nhân thích uống cà phê của quán nào nhất?"

Câu hỏi này... có vẻ rất quái lạ!

Ngay cả người quay phim đi sau cũng bất giác nhìn nét mặt Nghiên Thời Thất, chờ xem cô định đáp lại thế nào.

Chương (1-2252)