Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1601

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1601
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1601: ANH CẢ CON CỐ TÌNH HÃM HẠI MẸ

Nghe thấy giọng nói của Lôi Hạc Đình, Hoắc Tâm Liên đột nhiên đứng dậy.

Bà ta nhìn hai người đi từ ngoài cửa vào với vẻ hoảng hốt lo sợ.

"Mẹ! Lời anh Cả nói đều là thật sao?"

Lúc này, Lôi Tiểu Ngũ đang đứng sau lưng Lôi Hạc Đình nhìn Hoắc Tâm Liên ánh mắt vô cùng đau đớn, cất giọng chất vấn.

"Không phải, không phải đâu! Tiểu Ngũ, con phải tin mẹ, chuyện này, chuyện này đều là anh Cả con cố tình hãm hại mẹ."

Hoắc Tâm Liên tiến lên định đến gần Lôi Tiểu Ngũ, nhưng mới đi được hai bước, bên ngoài phòng khách đã vang lên tiếng bước chân khác.

Hàn Mạt dẫn luật sư của gia tộc tới.

Lôi Hạc Đình hơi nghiêng đầu, lên tiếng hỏi với vẻ mặt không cảm xúc: "Đã sửa xong chưa?"

Luật sư lễ phép gật đầu: "Đã sửa đổi các điều khoản ly hôn theo yêu cầu của ông Lôi. Đây là giấy tờ, mời ông xem qua!"

Hoắc Tâm Liên lắc đầu trong hoảng loạn, nhìn thấy đống giấy tờ được luật sư đưa ra, bà ta gào lên: "Lôi Hạc Đình, tôi sẽ không đồng ý ly hôn, tuyệt đối không!"

Dứt lời, bà ta bước nhanh về phía trước định cướp lấy giấy tờ để xé hủy, nhưng tay vừa đưa ra đã bị Lôi Hạc Đình nắm lấy.

Hoắc Tâm Liên giãy giụa: "Ông buông tôi ra, Tiểu Ngũ, mau giúp mẹ, ba và anh Cả con đang muốn hãm hại chúng ta đó."

Lôi Tiểu Ngũ thẫn thờ đứng im không có phản ứng.

Cậu ta chưa từng nhìn thấy hình ảnh vừa thảm hại vừa khó coi như vậy của mẹ.

Cậu ta đã nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện ban nãy giữa mẹ và anh Cả.

Mở miệng là chửi một tiếng con hoang, mở miệng là chửi một tiếng con riêng, những ngôn từ khó nghe được thốt ra từ miệng bà ta gần như đã phá vỡ hình ảnh người mẹ thanh lịch hiền hậu trong lòng cậu.

Rốt cuộc là ai đã sai?

Lúc này, Lôi Hạc Đình nắm cổ tay Hoắc Tâm Liên rồi lôi mạnh bà ta đến trước người.

Ánh mắt sâu thẳm của ông dán chặt vào người Hoắc Tâm Liên, nói từng chữ một: "Ly hôn hay ngồi tù, bà chọn một đi!"

Hoắc Tâm Liên giật mình thảng thốt.

Ngay cả Lôi Tiểu Ngũ và Lôi Duệ Tu cũng liếc sang, vẻ mặt khó hiểu.

Hoắc Tâm Liên lắc đầu rơi nước mắt: "Lôi Hạc Đình, tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy..."

"Duệ Tu nói không sai. Việc tôi và bà ly hôn vốn dĩ không liên quan gì đến nó. Làm vợ chồng bao nhiêu năm, dù không có tình yêu thì vẫn có tình nghĩa. Tâm Liên, khi bà bí mật giúp chú Hai, lẽ nào bà chưa từng nghĩ đây chính là bảo hổ ⅼ·ộ·𝐭 🅓·𝐚 hay sao? Thậm chí bà chưa từng nghĩ, nếu bọn họ có thể loại bỏ Duệ Tu thì sao họ có thể cho phép bà đưa Tiểu Ngũ ngồi lên vị trí cao nhất? Có lẽ bà vẫn chưa biết, khi bị thẩm vấn mấy hôm trước, họ đã khai với hải quan rằng, ngay từ đầu, số 𝐭●h●𝖚ố●c ↪️ấ●𝐦 đó là do bà cung cấp."

Tiếng khóc thảm thiết của Hoắc Tâm Liên chợt ngưng bặt.

Bà ta lắc đầu hoảng loạn, lên tiếng phủ nhận: "Không phải tôi, ông Đình, không phải tôi, tôi không đưa cho bọn họ!"

"Có phải bà hay không đã không còn quan trọng nữa, những bằng chứng này cũng đủ để khiến hải quan nghi ngờ bà rồi. Tâm Liên, tất cả mọi chuyện, tôi có thể không truy cứu nữa, chỉ cần bà ký tên vào thỏa thuận ly hôn này! Lôi Hạc Đình tôi đúng là ích kỷ, cho nên xem như là bồi thường, tôi sẽ giải quyết hết rắc rối phía hải quan cho bà. Đồng thời, tôi sẽ chuyển nhượng không hoàn lại 10% cổ phần của doanh nghiệp thuộc nhà họ Lôi, coi như chút nhân từ cuối cùng của tôi. Đừng chửi rủa, cũng đừng oán trách cuộc đời. Điều kiện của cuộc hôn nhân của chúng ta hồi đó, bà còn nhớ không? Nếu như đã không làm được, vậy thì lúc trước đừng đồng ý với tôi, suy cho cùng cũng là do bà quá tham lam."

Hết rồi! Hết thật rồi!

Vào giây phút này, Hoắc Tâm Liên đã hiểu rõ, ly hôn là điều không thể tránh được!

Cả người bà ta run lên, sau mấy giây thì suy sụp ngồi phịch xuống đất.

Chương (1-2252)