Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1572

Người Dấu Yêu
Hiện có 1740 chương (chưa hoàn)
Chương 1572
0.00
(0 votes)


Chương (1-1740 )

CHƯƠNG 1572: ĐI ĐẾN CỤC DÂN CHÍNH!

Nghiên Thời Thất nằm trong lòng anh nghiêm túc suy nghĩ, sau đó cười tươi gật đầu, "Vậy chờ xong chuyện của Tranh Tranh, chúng ta ra ngoài dạo một vòng nhé?"

Tần Bách Duật dịu dàng cười: "Ừ."

***

Ba giờ chiều cùng ngày, hai chiếc xe nối đuôi nhau ra khỏi cổng lớn nhà họ Lôi, hướng thẳng tới Cục Dân chính Nam Hải.

Ôn Tranh và Lôi Duệ Tu cùng ngồi ở ghế sau chiếc Cayenne. Cô cúi đầu nhìn tập tài liệu trong tay, ánh mắt bình thản lạnh nhạt.

So với sự bình tĩnh của cô, Lôi Duệ Tu ngồi bên cạnh lại cứ như đứng đống lửa ngồi đống than.

Cứ chốc chốc anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ, còn vặn vẹo thấp thỏm ngồi không yên.

Thân tín của Lôi Duệ Tu ngồi trên ghế lái nhận ra động tác của cậu chủ nhà mình cũng tò mò nhìn trộm qua gương chiếu hậu. Anh ta theo cậu Cả suốt bao nhiêu năm nay, chưa từng thấy cậu chủ bứt rứt như vậy bao giờ.

Ôn Tranh cầm hộ khẩu nhà họ Lôi bỏ lại vào túi đựng tài liệu, cười ghẹo nhìn người bên cạnh, "Anh sao thế?"

Động tác đổi chân bắt tréo của Lôi Duệ Tu hơi cứng lại, nghiêm túc hỏi: "Khi nào hộ khẩu của em mới đến đây?"

Tối qua anh mới quyết định hôm nay đi đăng kí kết hôn, mà ngày hôm nay cũng rất có ý nghĩa.

Nhưng Ôn Tranh đến Nam Hải lại không mang theo giấy tờ cần thiết, nên việc đăng kí kết hôn cũng hơi phức tạp một chút.

Ôn Tranh nhìn anh bằng ánh mắt trêu ngươi, thấy anh thấp thỏm thì nhướng mày, "Anh đang lo lắng cái gì?"

Lôi Duệ Tu khụ một tiếng che giấu sự ngượng ngập, tiện tay ấn mở cửa kính xe, hậm hực nói: "Không phải lo lắng, chỉ tiện miệng hỏi thử thôi."

Ôn Tranh cười khẽ một tiếng, gió nhẹ ngoài cửa sổ hất nhẹ tóc mai bên thái dương, cô quay ra cửa sổ thản nhiên nói: "Một lúc nữa là tới rồi."

"Hộ khẩu của em ở nhà Đoan Mộc, em nhờ ai đi lấy thế?"

Lôi Duệ Tu không nhịn được hỏi, từ khi cô sửa lại tên thì cũng nhập hộ khẩu luôn vào nhà Đoan Mộc.

Không biết người bên Ôn Tranh nhờ có lấy được hộ khẩu không?!

Nếu không phải lo đêm dài lắm mộng thì anh cũng không vội vã đi đăng kí kết hôn như vậy. Bây giờ chỉ có khóa chặt cô lại bên người thì anh mới có cảm giác cô thuộc về mình.

Xe lướt nhanh trên quốc lộ ven biển, Ôn Tranh liếc nhìn phong cảnh bên đường, cười khẽ nói, "Em bảo Đại Trần đi tìm anh Ba giúp một tay."

"Lãnh Dịch Trì?"

Thấy Ôn Tranh gật đầu, Lôi Duệ Tu mới yên tâm lại.

Nhưng chỉ lát sau, anh lại sốt ruột rút di động ra gọi cho Lãnh Dịch Trì.

Nếu Lãnh Dịch Trì ra mặt giúp đỡ thì chắc sẽ lấy được hộ khẩu!

Lôi Duệ Tu tự an ủi, mà đầu dây bên kia điện thoại lại vang lên tiếng ngắt cuộc gọi khô khốc.

Tay anh hơi run lên, cứng đờ quay sang nhìn Ôn Tranh, "Cậu ta tắt điện thoại!"

"Anh đừng lo lắng không đâu, Đại Trần nói ba giờ chiều sẽ đưa hộ khẩu tới cửa Cục Dân chính! Nếu không phải anh vội vã như thế thì em vốn định nói một tiếng với ông ngoại và mọi người trong nhà trước rồi mới đi đăng kí. Nhưng cũng không sao, trước khi ra nước ngoài kiểu gì cũng phải về Đế Kinh gặp bọn họ một lần, nói chung chắc ông ngoại cũng quen với việc em hay 'tiền trảm hậu tấu' rồi."

Nghe cô nói tới đây, Lôi Duệ Tu mím chặt môi không nói gì, càng nghe càng bất an!

Ông cụ Đoan Mộc cũng không phải người dễ dàng bị lừa gạt.

Cho dù có Lãnh Dịch Trì đến thì cũng chưa chắc đã mượn được hộ khẩu.

Trừ khi... anh ta trộm giúp thì được!

Càng nghĩ càng phiền muộn, Lôi Duệ Tu vò mái tóc ngắn của mình, anh bây giờ rất ghét tính tình sợ bóng sợ gió èo uột của mình...

Chương (1-1740 )