Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1485

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1485
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

Mười giờ sáng hôm sau, Lôi Duệ Tu không ra ngoài mà ngồi trong phòng sách hút thuốc.

Ôn Tranh đã đến phòng sách của gia chủ, đám người giúp việc trong biệt thự bận rộn với công việc của mình.

Chưa tới mười phút, quản gia đã vội vàng gõ cửa, giọng nói hớn hở: "Thưa cậu Cả, cậu Hai tới rồi, cậu Tiểu Ngũ cũng về rồi!"

Quả nhiên cậu ta đã tới!

Lôi Duệ Tu lạnh lùng nhìn đầu lọc thuốc lá trong tay, cánh môi mỏng khẽ nhếch lên thành một đư_ờ𝐧_𝖌 ↪️ⓞ_ռ_ⓖ giễu cợt.

Lôi Duệ Phàm gấp gáp đưa Tiếu Ngũ về như vậy, chứng tỏ lô hàng kia của bọn họ chắc chắn có vấn đề.

Lôi Duệ Tu trầm giọng đáp "Tôi biết rồi" với người ngoài cửa.

Sau đó, anh lấy điện thoại gọi đi.

"Là tôi, Lôi Duệ Tu."

Đầu bên kia điện thoại là Tiểu Triệu ở Cục Cảnh sát Đế Kinh: "Đội trưởng, anh không mệt à? Lần nào gọi điện cũng tự giới thiệu, đâu phải anh không biết điện thoại có chức năng lưu tên người liên lạc?"

Tiểu Triệu vừa bắt máy đã trêu chọc anh, giọng điệu vô cùng thân thiết.

Khóe miệng Lôi Duệ Tu khẽ run lên: "Vào chuyện chính đi. Về đợt hàng hóa bị giữ lại bến tàu Nam Thương, cậu gửi một bức thư nặc danh cho hải quan, bảo bọn họ mở thùng ra kiểm tra. Bất kể thùng lớn thùng nhỏ, phải kiểm tra hết một lượt, nhất là... t𝒽⛎ố·↪️ 𝐜ấ·𝐦 trái phép."

Nghe vậy, Tiểu Triệu lập tức nghiêm mặt: "Không thành vấn đề, lát nữa em sẽ làm. Có điều... Gửi thư nặc danh có tác dụng không? Em đứng ra tố cáo sẽ càng hiệu quả hơn, không phải sao? Hoặc là trực tiếp hợp tác với hải quan phá án, nói không chừng hiệu suất còn nhanh hơn!"

Tiểu Triệu nói xong thì nghe thấy Lôi Duệ Tu chửi thề: "Ngu thế! Cậu không sợ bị lọt vào tầm mắt của người ta hay sao mà định ra mặt tố cáo?"

Tút tút tút...

Tiểu Triệu còn chưa nói xong đã bị cúp máy ngang xương.

Anh ta nhìn màn hình điện thoại, suy nghĩ kĩ thì sợ đến nỗi toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Không sợ bị người ta để mắt hay sao?

Bấy giờ Tiểu Triệu mới nhận ra đội trưởng cũ đang bảo vệ mình!

***

Chưa đầy năm phút sau, Lôi Duệ Tu mới dụi tàn thuốc ra khỏi phòng sách.

Dưới cổng biệt thự, Lôi Duệ Phàm đang ngồi trên xe điện chứ không đi bộ, vẻ mặt u ám khó dò.

Còn Lôi Tiểu Ngũ đang nghênh ngang đi dạo trong sân, chốc chốc lại vươn vai, chốc chốc lại duỗi chân, xem ra rất thoải mái.

Lúc Lôi Duệ Phàm sắp mất kiên nhẫn mới có bóng người từ phòng khách đi ra.

Thấy Lôi Duệ Tu, anh ta lập tức xuống xe: "Tôi đưa người về cho anh rồi đấy!"

Lôi Duệ Tu liếc nhìn bóng dáng Lôi Tiểu Ngũ, khóe môi khẽ cong lên: "Cảm ơn!"

"Không cần cảm ơn, anh nhất định phải cho hàng hóa ở bến tàu thông quan trong vòng một giờ."

Thái độ ngạo mạn của anh ta khiến Lôi Duệ Tu phải nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ: "Chú Hai, cậu có nhầm không?"

"Anh có ý gì?" Lôi Duệ Phàm nhìn dáng vẻ này của anh thì cảm thấy bất an.

Lúc này, Lôi Duệ Tu ngước nhìn xung quanh, chép miệng nói: "Tôi nào có bản lĩnh lớn đến mức có thể bảo người ta giữ lại hàng hóa của cậu. Khi hàng hóa xuất nhập cảng thông quan phải được hải quan kiểm tra nghiêm ngặt và xét duyệt giấy tờ, cho dù bị giữ lại cũng phải không chuyện tôi có thể kiểm soát."

Hai mắt Lôi Duệ Phàm như muốn nứt ra: "Lôi Duệ Tu, anh nói cái gì?"

"Tôi nói chuyện hàng hóa của cậu bị chặn lại không liên quan gì đến tôi, cậu tìm tôi cũng vô dụng thôi."

Lôi Duệ Phàm lập tức ngây ra như bị sét đánh trúng, trợn tròn mắt nhìn anh chằm chằm, vành mắt đỏ gay: "Mẹ nó, anh đùa bỡn tôi?"

"Có sao?" Đôi mắt sâu thẳm của Lôi Duệ Tu nhìn chằm chằm vào gương mặt giận dữ của Lôi Duệ Phàm. Anh tiếp tục nở nụ cười: "Chú Hai, có lẽ nên gọi dáng vẻ của cậu lúc này là có tật giật mình nhỉ? Vả lại, hàng hóa nhà cậu bị giữ lại thì cậu phải đi tìm hải quan hỏi thăm tình hình, chứ tìm tôi... có ích lợi gì?"

Chương (1-2252)