Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1402

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1402
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1402: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA CẬU NGOẠI TÌNH RỒI!

Bạch Tư Kình lầm bầm vài câu, sau đó nhặt hòm thuốc dưới đất lên cười lạnh: "Tôi con mẹ nó là bác sĩ khoa ngoại, bây giờ sắp thành đa-di-năng rồi đấy. Mang thai thì tôi kiểm tra kiểu gì hả? Cậu nghĩ mắt của tôi là tia X à?"

Lôi Duệ Tu không thèm lên tiếng!

Bạch Tư Kình ôm hòm thuốc đi tới, tức giận ✞*♓*ở ⓗổ*𝓃 hể*𝖓, "Xê ra, bảo tôi kiểm tra thì cậu ngồi đây làm gì? Ngồi thế thì khám thế nào? Tránh ra tránh ra, qua bên kia mà ngồi!"

Anh ta đẩy bả vai Lôi Duệ Tu, lôi ống nghe trong hòm thuốc ra, đưa tay lật chăn, định vén áo ngoài của Ôn Tranh lên.

"Cậu làm gì đấy?" Lôi Duệ Tu khó chịu.

Bạch Tư Kình cầm ống nghe lắc lắc, "Cậu còn nói thêm một câu là tôi biến luôn đấy!"

Nói xong nhìn bộ dáng cố nhẫn nhịn của Lôi Duệ Tu, Bạch Tư Kình cảm thấy vô cùng hả hê.

Anh ta đắc ý lườm Lôi Duệ Tu một cái, đặt ống nghe dưới vạt áo, áp vào bụng dưới bên trái của Ôn Tranh.

Lôi Duệ Tu trừng trừng nhìn động tác của anh ta không chớp mắt.

Anh nhìn ống nghe dịch chuyển một vòng từ bụng trái đến bụng phải của Ôn Tranh, mãi tới khi Bạch Tư Kình rút ống nghe ra anh mới vội vàng tiến lên hỏi, "Sao rồi?"

Bạch Tư Kình tháo ống nghe ra cuộn lại, trề môi đáp, "Lúc đi học tôi chẳng được thực hành gì về sản khoa, chỉ được học lý thuyết suông, cho nên đây cũng là lần đầu tiên tôi thử dùng ống nghe nghe tim thai đấy."

Đồng tử Lôi Duệ Tu co lại, ánh mắt nguy hiểm, "Rồi sao?"

Bạch Tư Kình bĩu môi, "Tuy tôi không có nhiều kinh nghiệm thực tiễn, nhưng tôi rất tin tưởng vào trình độ của mình. Chúc mừng cậu cả Lôi, cô nàng của cậu ngoại tình rồi, đúng là cô ấy đang mang thai!"

Mấy lời vô nghĩa đằng trước Lôi Duệ Tu đều tự động bỏ qua.

Anh chỉ tập trung vào câu nói cuối cùng của Bạch Tư Kình.

Tranh Tranh thật sự đang mang thai!

Lập tức anh cảm thấy mừng như điên, trái tim đập điên cuồng như trống trận.

Bao nhiêu ngày đêm chăm chỉ gieo hạt, cuối cùng cũng được hái quả ngọt rồi!

Cô mèo hoang nhỏ của anh đang mang thai con anh!

Nhưng...

Niềm hạnh phúc của Lôi Duệ Tu cũng không kéo dài được bao lâu, anh ngẩn người.

Tranh Tranh đã mang thai rồi, sao lần trước vẫn kiên quyết dứt áo ra đi như vậy.

Như thế nghĩa là... cô không muốn đứa bé này có qⓤa.п 𝖍.ệ gì với anh đúng không?

Hoặc là... cô sớm đã hạ quyết tâm không muốn tiếp tục duyên nợ này với anh nữa?

Nhận ra điều này, nét háo hức trên mặt Lôi Duệ Tu trở nên nặng nề.

Nguyên nhân chủ yếu mà bây giờ Tranh Tranh còn chịu ở lại chăm sóc anh là do vỏ bọc tàn phế của anh quá đạt.

Nếu đã vậy, trước khi զ𝐮_𝖆_ռ ⓗ_ệ của hai người tốt đẹp lại như trước, muốn giữ cô lại thì chỉ có thể tiếp tục giả vờ mà thôi.

Lôi Duệ Tu khép mi mắt, hai loại cảm xúc mãnh liệt giày xéo lý trí và trái tim anh, như thể bị băng và lửa †r.𝖆 ⓣ.ấ.ⓝ cùng một lúc, khiến anh rất lâu không bình tĩnh lại được.

Bạch Tư Kình đứng bên cạnh quan sát vẻ mặt Lôi Duệ Tu đổi tới đổi lui mà không hiểu gì. Anh ta đặt ống nghe vào hòm thuốc, bước tới huých vào người anh, "Này, cậu còn nghĩ cái gì nữa? Cô ấy có thai con của người khác rồi mà cậu còn luyến tiếc à?"

Lôi Duệ Tu hồi phục tinh thần, ánh mắt lạnh đi, "Đó là con tôi."

"Của cậu?" Bạch Tư Kình không biết nên khóc hay cười, "Rồi làm thế nào thành của cậu được? Y học đã chứng minh, có thể nghe được tim thai thì đứa bé đã hơn bốn tháng rồi. Cậu về nhà họ Lôi từ lúc nào tự cậu tính đi, hơn bốn tháng là cái chắc, cho nên đứa bé kia làm sao là của cậu được."

Bạch Tư Kình bày ra vẻ mặt "Đừng tưởng ông đây dễ lừa", lời nói còn rất chân thành.

Lôi Duệ Tu không thèm chấp, lạnh mặt nói sang chuyện khác: "Nếu cô ấy mang thai, vậy sao lại bỗng nhiên ngất xỉu?"

Chương (1-2252)