Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1089

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1089
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1089: ÔN TRANH TRỞ VỀ

Đến tai nhà Đoan Mộc...

Tần Bách Duật nhíu mày, ánh mắt thoáng liếc về phía phòng nghỉ, lẳng lặng cúp điện thoại.

***

Ba giờ chiều, Nghiên Thời Thất bị tiếng điện thoại rung đánh thức.

"Tiểu Thất, em đang ở đâu?"

Giọng nói trong trẻo của Ôn Tranh bị lẫn trong tiếng ồn ào nhốn nháo.

Nghiên Thời Thất còn đang ngái ngủ, liếc nhìn giờ, mơ hồ hỏi, "Chị đến nơi chưa?"

Ôn Tranh ừ một tiếng, "Chị vừa xuống máy bay, em ở đâu, chị tới tìm em."

"Em ở trụ sở chính Tập đoàn Tần thị. Hay là... chúng ta về Vịnh Lâm Hồ gặp nhau đi."

Nghiên Thời Thất day day thái dương, vì ngủ chưa đủ mà đầu óc vẫn còn hơi mông lung.

"Ừ, bây giờ chị đi luôn đây, em cẩn thận nhé." Ôn Tranh lo lắng dặn cô, ánh mắt sắc bén nhìn màn hình LED trong sân bay, nét mặt đằng đằng sát khí.

Trên màn hình LED đang tiếp sóng một chuyên mục giải trí, phóng viên đang phát tin Nghiên Thời Thất bị mẹ nuôi lên án tội bất hiếu.

Nhà họ Nghiên đáng 𝐜*ⓗế*т!

Ôn Tranh nhìn chằm chằm hình ảnh bà Liên trên màn hình. Bà già này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

Trở về sau một chuyến đi xa, vẻ kiêu ngạo khó thuần trên người Ôn Tranh càng rõ nét.

Có lẽ vì không có Lôi Duệ Tu ở bên cạnh, nên Ôn Tranh đã lại biến mình thành con người trước kia.

Mạnh mẽ ngạo mạn, cứng cỏi quyết đoán.

Cô mặc một chiếc áo khoác da dài quá gối, quần ống bó, bốt ngắn, mái tóc từng chấm vai giờ lại bị cắt thành tóc ngắn ngang ngạnh như trước.

Cô ăn mặc như vậy, vừa ra khỏi sân bay đã thu hút biết bao ánh mắt. Một cô gái nhỏ gầy mà lại ngạo mạn, ngay cả ánh mắt cũng lộ ra vẻ phớt đời.

Ôn Tranh tùy tiện lên một chiếc taxi, báo địa điểm cho tài xế, sau đó dựa vào lưng ghế sau nhìn khung cảnh trôi qua bên ngoài cửa kính.

Từ lúc cô nhảy cửa sổ rời khỏi nhà Tiểu Thất thì đã không còn nhận được bất cứ tin gì của Lôi Duệ Tu nữa.

Anh không tìm cô, cũng không liên lạc.

Anh chỉ gửi cho cô một tin nhắn rất dài, đến giờ cô vẫn lưu trong di động.

Cô nghĩ chắc hẳn mình đã làm anh tổn thương rồi.

Cả đời khó khăn lắm mới được yêu một lần, cho dù không thể đi đến cuối chặng đường cũng không hối tiếc.

Bởi vì quay lại chốn cũ, tâm trạng của Ôn Tranh bỗng trở nên rối bời. Cô không biết rằng, không phải Lôi Duệ Tu không đi tìm cô, mà là không thể đi tìm cô.

***

Khi xe dừng ngoài cửa Vịnh Lâm Hồ đã là bốn giờ chiều.

Ôn Tranh xuống xe, lơ đãng nhìn sang căn biệt thự bên cạnh. Cho dù cách cả cánh cửa, cô vẫn nhớ kĩ từng chi tiết, từng món đồ nội thất bên trong.

Cô cười tự giễu, đóng sầm cửa xe lại, rút bao thuốc lá ra dựa lên cửa biệt thự nhà họ Tần hút một điếu.

Mấy phút sau, có tiếng động cơ xe từ từ tiến đến gần.

Dưới ánh chiều tà cuối đông, Ôn Tranh chậm rãi xoay người lại.

"Tranh Tranh!" Nghiên Thời Thất vừa xuống xe đã muốn chạy sang.

Nhưng Tần Bách Duật vội trầm giọng ngăn cô, "Đừng chạy."

Nghiên Thời Thất không chạy nữa, nhưng bước chân vẫn hơi vội vã. Cô dừng trước mặt Ôn Tranh, ôm chầm lấy chị, "Cuối cùng chị cũng về!"

Ôn Tranh ôm lại cô, đưa mắt quan sát cô tỉ mỉ, "Xin lỗi, chị về muộn."

Nghiên Thời Thất lùi lại một chút, mím môi hờn dỗi: "Chị bảo đi là đi luôn, em còn tưởng cả đời chị cũng không thèm về nữa chứ."

"Lúc đó... chị buộc phải đi..." Ôn Tranh ngoan cố biện bạch nhưng không hề có sức thuyết phục.

Chương (1-2252)