← Ch.1023 | Ch.1025 → |
CHƯƠNG 1024: CÓ PHẢI KINH TẾ CỦA CẬU GẶP KHÓ KHĂN KHÔNG?
Đối với Ôn Tri Diên mà nói, được gả cho Lãnh Dịch Diêm chính là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời của cô ta.
Chấp niệm thời niên thiếu cuối cùng cũng thành sự thật. Cô ta luôn cảm thấy rất không thật, nhưng rõ ràng chuyện đã như vậy rồi.
Lãnh Dịch Diêm không ôm lại cô ta, trái lại, cậu ta thoáng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, xoay người bật đèn, rồi dịu giọng nhắc nhở,
"Đừng kích động, vết thương của em chưa khỏi hẳn, coi chừng lại bị rách ra."
Ôn Tri Diên nghe cậu ta ân cần dặn dò thì ngoan ngoãn gật đầu, "Anh yên tâm, em sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, không để anh lo lắng đâu."
Cô ta không hiểu vì sao mà vết thương trên bụng cứ như không thể lành lại được.
Chỉ trong vòng vỏn vẹn một tuần lễ mà vết thương lại rách ra một lần nữa.
Ba hôm trước, lúc cô ta tắm nắng, mặt sàn trơn quá nên trượt ngã, va phải thềm đá.
"Nếu không muốn anh lo lắng thì đừng lóng ngóng vụng về như thế nữa, em bao tuổi rồi!"
Lãnh Dịch Diêm cởi áo khoác ra, thuận miệng trêu chọc.
Cậu ta vừa xoay người treo áo khoác lên thì Ôn
Tri Diên lại đi tới.
Cô ta ôm lấy Lãnh Dịch Diêm từ phía sau, cọ mặt lên lưng cậu ta, "Diêm, anh tốt với em quá."
Lãnh Dịch Diêm không đáp lại, từ từ vén mắt lên nhìn xa xăm về nơi vô định.
Cậu ta khẽ nhếch môi cười. Khi Ôn Tri Diên không thấy, ánh mắt cậu ta ngập tràn tăm tối.
Cái gọi là tốt thật sự còn chưa tới đâu.
Mười giờ tối hôm đó, Ôn Tri Diên quay về phòng ngủ.
Hai mươi phút sau, Lãnh Dịch Diêm đang ngồi ngoài phòng khách thì di động rung lên.
Cậu ta mở máy, nhìn nội dung tin nhắn thì cười lạnh một tiếng, bước ra mở cửa. Ngoài hành lang có một người đang đứng.
Đối phương không lên tiếng, Lãnh Dịch Diêm cũng không mở miệng, hai người yên lặng nghe ngóng động tĩnh.
Lát sau, Lãnh Dịch Diêm nghiêng người để đối phương đi vào, "Nhanh nhẹn lên."
Đối phương cười khẩy, thấp giọng nói, "Anh coi thường năng lực của tôi đấy à?"
"Nhanh lên, tốc chiến tốc thắng."
Sau khi nói mấy lời mà người khác không hiểu nổi, Lãnh Dịch Diêm đẩy cửa phòng ngủ ra.
Trong phòng rất tối, rèm cửa sổ còn được tăng thêm một lớp chắn sáng, chỉ có thể dựa vào ánh sáng ngoài hành lang mới thấy được bóng dáng
Ôn Tri Diên trên giường.
Cửa phòng mở ra rồi lập tức đóng lại.
Trong phòng lại đen kịt như trước.
Chỉ lát sau, từ trong phòng vang lên tiếng động khiến người ta đỏ mặt.
Ôn Tri Diên không ngừng gọi tên Lãnh Dịch
Diêm.
Mà người phụ nữ đang đắm chìm trong d ục vọng không hề phát hiện một chấm sáng màu đỏ rất nhỏ từ chiếc camera siêu nhỏ trên chiếc điều hòa đối diện giường.
Không hề bất ngờ, vết thương của Ôn Tri Diên bị trận giày vò này làm nhiễm trùng.
***
Hôm sau là giao thừa, là ngày tiễn năm cũ qua đi, đón năm mới tới.
Thành phố Los Angeles vẫn tĩnh lặng bình yên.
Sáng sớm hôm nay, Hoắc Minh và Hoắc Vân mặc trang phục đời Đường tới chung cư của mấy người Nghiên Thời Thất.
Cha ruột họ là người Hoa, giao thừa năm nào cũng phải mặc trang phục đời Đường, coi như tôn trọng truyền thống.
Hoắc Vân ngồi trong phòng khách nhìn ngó xung quanh, phòng ngủ vẫn đóng im ỉm. Chị gái xinh đẹp mà cô nàng mong ngóng hình như còn chưa dậy.
Còn Hoắc Minh lại dựa vào cửa phòng bếp nói chuyện với Tần Bách Duật.
Anh ta khoanh hai tay trước 𝐧𝖌·ự·↪️ nhìn Tần
Bách Duật thành thạo chuẩn bị bữa sáng, cười giễu cợt: "Có phải kinh tế của cậu gặp khó khăn không? Hôm đó tôi nhìn thấy căn hộ này đã định hỏi cậu rồi, thời buổi này mời một người làm khó lắm à? Hay là... tôi cho cậu vay ít tiền nhé?"
Mặc dù biết trong tay Tần Tứ không thể nào thiếu tiền được, nhưng Hoắc Minh thật sự không nhìn nổi một ông chủ xuất chúng như anh lại đứng trong bếp nấu cơm.
Rất mất hình tượng!
← Ch. 1023 | Ch. 1025 → |