← Ch.1007 | Ch.1009 → |
CHƯƠNG 1008: ĐÂY KHÔNG PHẢI NHÀ CỦA CHÁU!
Lăng Tử Hoan dè dặt liếc trộm nét mặt của Kiều Mục, nỗi lòng đột nhiên rất phức tạp.
Không muốn chọc giận chú Hai, cô bèn cắn môi, giơ tay níu lấy tay áo của anh ta, linh hoạt đối chủ đề: "Chú Hai, tim của chú... Còn đau không?"
Dù đã qua rất lâu, nhưng từ đầu tới cuối cô vẫn khó lòng quên cảnh tượng nhìn thấy chú ấy suy yếu nằm trên giường bệnh trước kia.
Kiều Mục cúi đầu, thấy cô mở to mắt nhìn mình, bèn thở dài, "Không đau nữa."
Lòng có giận, nhưng không nỡ nặng lời với cô.
Kiều Mục cảm thấy kiếp này của mình hoàn toàn thất bại rồi!
"Vậy chú tới Mỹ để thăm cháu à?" Lăng Tử Hoan nhảy cẫng lên tại chỗ, cô nghiêng đầu ghé lại gần Kiều Mục, gương mặt tràn ngập chờ mong.
Lần này, liệu chú Hai có đón Tết cùng cô không?
Kiều Mục nhìn Lăng Tử Hoan, giơ tay xoa đầu cô, "Nhóc nói xem?!"
Nụ cười trên môi Lăng Tử Hoan dần dần lan rộng, cô hoan hô một tiếng rồi nhào vào lòng anh, "Chú Hai, chú là tuyệt nhất!"
Thấy dáng vẻ hưng phấn tràn ngập sức sống của cô nhóc, Kiều Mục cũng cười thầm trong lòng.
Anh ta đưa tay ôm lấy vòng e*𝑜 ✞hο*п thả của cô nhóc, mặc cô tùy ý làm nũng uốn éo trong lòng mình.
Chốc lát sau, vệ sĩ đứng cách họ không xa trợn mắt, há hốc mồm.
Chuyện gì thế này?
Có phải cậu hai Kiều... Quá cưng chiều cô chủ rồi không?
Sao càng ngày càng kì quái vậy nhỉ!
Vệ sĩ huých đồng nghiệp, "Này, tình hình này...
Có bình thường không?"
Đồng nghiệp nhìn anh ta bằng vẻ mặt vô cảm,
"Tôi bảo bình thường, cậu có tin không?"
"Thế... Có cần báo cáo với ông chủ không?"
Dứt lời, hai người im lặng.
Chuyện này nói ra, đúng là rất khó tin.
Tuy tiện báo cáo cho ông chủ, liệu có dẫn đến phiền phức không cần thiết hay không?!
Hai vệ sĩ nhìn nhau, cuối cùng quyết định quan sát thêm.
***
Ngày hôm nay, Kiều Mục đưa Lăng Tử Hoan đi ăn uống trên đường phố Los Angeles.
Đôi mắt vui vẻ của cô nhóc tràn ngập ánh sáng, mãi tới ba giờ chiều, mới xách theo túi lớn túi nhỏ quay về căn hộ.
Đỗ xe xong, Kiều Mục bực bội!
Mẹ nó chứ!
Chỉ lo vui chơi cùng cô nhóc, quên béng mất chú Tư và em dâu vẫn đang chờ bọn họ.
"Chú Hai?" Lăng Tử Hoan cầm hai chiếc túi gói hàng, đứng ngoài xe khom lưng nhìn anh ta vẫn còn trong xe.
Làm sao thế?
Nét mặt của chú Hai trông có vẻ chột dạ!
Kiều Mục liếc cô nhóc, không lên tiếng. Sau khi xuống xe, anh ta xách đồ nặng trên tay Lăng Tử Hoan, chỉ để lại cho cô túi quà vặt, hai người song song đi lên tầng.
Trong thang máy, anh ta gửi tin nhắn cho em dâu vì không dám gửi cho chú Tư.
Sau khi chắc chắn hai người đang ở trong phòng, anh ta mới đưa cô nhóc tới tầng của bọn họ.
Lăng Tử Hoan vô tư ngâm nga trên đường, mãi cho tới khi thấy Kiều Mục đứng trước cửa căn hộ. Cô liếc biển số, hoảng sợ níu ngay lấy tay áo của anh ta, "Chú Hai, đi nhầm rồi, đây không phải nhà của cháu!"
Cô hoang mang nhìn xung quanh, phong cách trang trí hành lang cũng na ná nhau, không ngờ lại đi nhầm.
Kiều Mục mượn sức kéo cô tới cạnh mình, "Không đi nhầm, nhóc gõ cửa mà xem!"
Lăng Tử Hoan khó hiểu, nhà ai đây? Còn để cô gõ cửa nữa chứ?!
Mang theo tâm trạng nghi ngờ thấp thỏm, Lăng Tử Hoan nhanh chóng giơ tay gõ cửa, sau đó lập tức lui lại, chắp tay sau lưng.
Nhìn hành động của cô, Kiều Mục khẽ bật cười, lúc cánh cửa bị ai đó mở ra từ bên trong. Dưới ánh trời chiều, một bóng dáng 𝐦.ản.𝖍 𝖐.𝐡.ả𝖓.𝒽, nhã nhặn hiện ra trước cửa.
Lăng Tử Hoan nheo mắt vì ánh sáng chiếu ra từ bên trong, giơ tay che lại, ló người nhìn về phía trước...
← Ch. 1007 | Ch. 1009 → |