← Ch.31 | Ch.33 → |
Mắt thấy môi của anh sẽ rơi xuống môi cô, cô tiện tay cầm chiếc gương trên bàn lên đỡ, Doãn Tiêu Trác chạm phải một mảnh lạnh như băng.
Hơi tức giận vì cô tinh nghịch, đoạt lấy gương, giữ chặt eo cô, ra lệnh, "Không cho trốn!"
Dung Tư Lam uốn trái uốn phải giãy giụa nhưng không thoát khỏi giam cầm của anh, dưới tình thế cấp bách kêu to, "Buông tôi ra! Đừng dùng cái miệng bẩn đã hôn người khác đến chạm vào tôi!"
Anh mê hoặc, niềm vui bất ngờ, rất nhiều cảm xúc đan xen, anh hôn người khác khi nào? Ít nhất gần đây không có... Nhưng phản ứng này của cô, giống như là... ?
"Lam nhi, đang ghen phải không?" Ngón tay nâng cằm cô lên, ánh mắt đắc ý và quyến rũ rơi lên môi cô.
Dung Tư Lam quay đầu né tránh ngón tay anh, căm tức, "Tôi sẽ ghen với anh? Anh tưởng rằng anh là gì của tôi? Đi ăn chùa! Anh cút cho tôi! Cút đi thật xa! Từ nay về sau không cần đến đây! Tôi chán ghét anh! Anh coi chỗ này của tôi là gì? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, đi mấy ngày cũng không thấy bóng người! Anh còn quay lại làm gì? Đi theo tiểu thư có tiền của anh đi!..."
Dung Tư Lam vốn nổi giận, có thể nói càng về sau, nghĩ đến trái tim bản thân lại nảy mầm với người đàn ông này, nghĩ tới anh tán tỉnh như có như không với mình, khoảng cách như xa như gần, còn có cô bạn gái có tiền kia, nước mắt lập tức chảy xuống, rốt cuộc cô là gì với anh?
Đây là lần đầu tiên tâm tư cô rối loạn vì một người đàn ông, từ trước cô chỉ một lòng vì cuộc sống, cố gắng bôn ba vì cuộc sống, một ngày kiêm vài chức vụ, tăng thêm cách ăn mặc kinh khủng của cô, ngoại trừ con trai ông chủ siêu thị, không có nhiều người khác phái liếc nhìn cô.
Nhưng mà, Doãn Tiêu Trác kia như ma xui quỷ khiến thỉnh thoảng quấy nhiễu cô, làm những chuyện chỉ có tình nhân mới làm với cô.
Cô tức giận bản thân phản ứng lại anh, người đàn ông này, thân phận khả nghi, ngay cả công việc có thể nuôi sống bản thân cũng không có, ngoại trừ dáng dấp xem ra vẫn còn đẹp trai, cô nghĩ không ra anh có điểm nào có thể hấp dẫn cô, lại nhớ khi anh im lặng tiếng rời đi trong mấy ngày.
Có lẽ, chỉ bởi vì thời điểm có mặt đúng lúc của anh, có lẽ chỉ bởi vì lúc cô cô đơn sợ hãi đều có anh bên cạnh, có lẽ đêm hôm đó anh đánh cướp cứu cô, hoặc có thể là, cái gì cũng không phải, tóm lại, chỉ cần nhớ tới lồng ngực rộng lớn của anh, nhớ tới hơi thở của anh, cô đã cảm thấy như có cảm giác dựa vào trút được gánh nặng, ở trong lòng anh, cô có thể nghỉ ngơi, có thể thở dốc lấy hơi, qua nhiều năm như vậy, cô thật sự quá mệt mỏi!
Cô cảm thấy khó giải thích về cảm giác này của mình, anh có chỗ nào có thể cho cô dựa vào sao? Còn muốn ăn cô, sử dụng cô, bên ngoài còn có phụ nữ... Tình cảm, chính là chỗ không thể giải thích nổi như vậy sao?
Doãn Tiêu Trác ôm thân thể mềm mại của cô, nhất thời tay chân luống cuống, không biết sao đột nhiên cô khóc. Mặc dù bên cạnh anh không thiếu phụ nữ, nhưng, lại thật sự không có kinh nghiệm dỗ dành phụ nữ, những người phụ nữ kia đều chủ động chen lấn đưa bản thân đến cửa, nào cần anh đi dỗ dành?
"Buông tôi ra! Anh ức hiếp tôi! Anh ức hiếp tôi!" Hai mắt Dung Tư Lam đẫm lệ, đánh trúng bả vai Doãn Tiêu Trác.
Doãn Tiêu Trác càng ôm chặt cô, đã quen nhìn dáng vẻ dữ tợn hung ác của cô, vẻ hoa lê đẫm mưa như vậy càng làm cho anh đau lòng, "Không buông! Không buông!"
"Sói háo sắc! Rốt cuộc anh có ý gì? Tôi cảnh cáo anh, tôi không phải hạng phụ nữ tùy tùy tiện tiện bên ngoài! Anh muốn chơi thì tìm tiểu thư có tiền nhà anh! Tôi không chơi nổi!" Dung Tư Lam lau khô nước mắt, khôi phục dáng vẻ Obasan hung ác.
Anh rất muốn cười, lại cười không nổi, vì thái độ của Dung Tư Lam. Dung kinh nghiệm nhiều năm tình trườngcủa anh để phán đoán, Dung Tư Lam nhất định có ý với mình, mà anh cũng không biết cái này có gì tốt.
Có lẽ đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc xem xét quan hệ giữa bọn họ, chỉ một giây, anh đã xác định rồi. Có lẽ, trong lòng anh đã sớm nhận định, chỉ có điều không muốn thừa nhận mà thôi, nếu không sao có thể cứ chạy mãi đến căn nhà ở khu ổ chuột rách nát kia?
"Lam nhi, em hãy nghe anh nói, anh không đùa!" Anh nghiêm túc hơn bất cứ lúc nào nhìn ánh mắt cô.
Dung Tư Lam che lỗ tai lắc đầu, "Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe!"
"Không, em phải nghe! Lam nhi, anh không phải hạng ăn cơm chùa, anh không liên quan đến mấy người phụ nữ bên ngoài, anh thật sự..." Anh dùng sức đẩy tay cô ra.
Dung Tư Lam lại hoàn toàn từ chối giải thích của anh, đầu lắc như trống bỏi, trong miệng ra sức lẩm bẩm liên tục không muốn nghe.
Doãn Tiêu Trác không còn cách nào, giữ đầu cô, trực tiếp dùng miệng mìn khóa chặt cái miệng nhỏ nhắn không ngừng liến thoắng.
Cảm giác người trong ngực dần mềm đi, anh mới buông cô ra, mắt mang theo đắc ý chinh phục nhìn cô, "Lam nhi, ngoan một chút được không? Anh nghiêm túc, không chơi với em, anh thích em!"
Hồi lâu Dung Tư Lam không kịp phản ứng với lời của anh, sau khi hiểu ra thì một cái tát vung lên mặt anh, "Nghiêm túc đi chết đi! Sói háo sắc đáng chết! Mang theo dấu môi son của người khác đến hôn tôi, tôi muốn đánh răng ba trăm lần!"
"Dấu môi son? Nào có?" Đầu anh đầy sương mù.
"Cầu xin anh từ nay về sau ăn vụng ở bên ngoài, tiêu hủy chứng cứ rồi trở về!" Dung Tư Lam chỉ vào dấu son môi trên cổ áo anh mắng to.
Doãn Tiêu Trác hiểu ra, đoán chừng Kiều Vũ Na bổ nhào lên người anh không cẩn thận lưu lại.
Anh cười xấu xa, càng ôm chặt cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô, "Lam nhi, đây là em nói, ở bên ngoài ăn vụng, tiêu hủy chứng cứ rồi về. Đây là lời chỉ bà xã mới nói với ông xã!"
Hai má Dung Tư Lam nhanh chóng ửng hồng, ngay cả tiếng nói cũng nhỏ đi, oán hận vì bản thân mình ngốc nghếch không thôi, hiện giờ chỉ có thể chống chế, "Nào có? Tôi có nói sao? Anh lấy chứng cứ!"
"Chứng cứ?" Doãn Tiêu Trác cười, ôm lấy cô lại hôn sâu một hồi, cuối cùng, nhìn cô không kịp thở mà cười thầm, "Trông thấy không? Chứng cứ ở đây, đóng con dấu của anh thì là người của anh rồi!"
"Dừng!" Dung Tư Lam khinh thường, "Anh đóng nhiều con dấu như vậy ở bên ngoài, anh có bao nhiêu tiền nuôi sống người ta? À, tôi đã quên, là người ta nuôi sống anh! Ăn cơm chùa mà! Nói không chừng là ngưu..."
Chữ "Lang" còn chưa ra khỏi miệng đã bị Doãn Tiêu Trác gào lên, "Không cho phép nói thêm chữ kia nữa! Càng nói càng kỳ cục rồi! Anh đường đường..."
"Đường đường gì?" Dung Tư Lam khiêu khích mà nhìn anh.
← Ch. 31 | Ch. 33 → |