← Ch.02 | Ch.04 → |
"Này! Không cần ác như vậy chứ? Anh ngây ngẩn cả người, "Khó trách ông xã cô bỏ cô và đứa bé lại mà đi không ngó lơ, dữ dội như vậy, ai dám muốn!" Nói xong, anh hơi hối hận, không nên đâm vào chỗ đau của người ta...
Tư Lam quả nhiên hoàn toàn bị chọc giận, đứng lên mở rộng cửa, "Sói háo sắc! Lập tức cút ra khỏi nhà tôi!"
"Đi thì đi! Ở với bà điên như con gà lôi này, tôi không chết cũng trở thành giống như kẻ điên!" Anh "Vụt" đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Đột nhiên đứng dậy, anh lại cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người không khỏi té xuống dưới.
"Chú, đừng đi!"
Một thân thể nhỏ nhắn mềm mại kịp thời đỡ được anh, nhưng anh sao cam lòng anh 1m88 đè lên trên người bé gái nhỏ kia, ngay cả ý thức mơ hồ, anh vẫn cố hết sức xoay người sang bên.
Chỉ nghe một tiếng thét chói tai, anh ngã nhào lên một đống mềm mại, trên môi cũng truyền đến hương thơm mềm mại dịu dàng.
Anh cố gắng mở mắt ra nhìn, anh ngã xuống dưới ghế sa lon, đè xuống phía dưới là thân thể mềm mại của Dung Tư Lam, mà môi của họ đang dán chặt một chỗ, theo bản năng khí huyết dâng trào lên đầu Doãn Tiêu Trác, khuynh hướng cảm xúc mềm mại dưới người để cho bụng anh căng lên.
Anh âm thầm mắng chửi mình, đáng chết! Bị thương vẫn ăn ở xấu như thế, qan trọng là để cho anh có phản ứng còn là một con gà lôi không hợp thời như vậy!
Dung Tư Lam trừng to mắt nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt mình, hơi thở phần môi phái nam phả đến cả mặt cô đỏ bừng, tâm tình dao động, đợi đến khi cô phản ứng lại, cơn giận bốc lên, một tay lật anh ngã nhào lên đất.
"Anh được đấy sói háo sắc! Đây là... Đầu của tôi." Cô đột nhiên nghĩ đến điều gì, kịp thời dừng lại, nước mắt trào ra.
"Mẹ, chú Tiêu, hai người đừng tranh cãi được không?" Một giọng nói nho nhỏ khiếp sợ vang lên.
Dung Tư Lam trừng mắt lườm Đóa nhi, "Đóa Nhi, bình thường mẹ dạy con thế nào? Không cho người lạ đi vào, thế giới này nhiều người xấu!"
"Nhưng chú Tiêu không phải người xấu!" Đóa Nhi dẩu môi cãi lại.
"Đứa bé thì biết cái gì?" Dung Tư Lam kéo Đóa Nhi đến bên cạnh mìn, vẻ mặt đề phòng nhìn Doãn Tiêu Trác.
Doãn Tiêu Trác cười khổ một tiếng, nghĩ tới người khác quả thật không có nghĩa vụ chứa chấp mình, giùng giằng bò dậy, chuẩn bị rời đi.
"Chú Tiêu đừng đi!" Vẫn bàn tay mềm mại nhỏ bé bắt được bàn tay anh, "Chú Tiêu, cháu không muốn chú đi, cháu thích cơm chiên trứng chú làm." Đóa Nhi trề môi nhỏ nhắn, trong cặp mắt trong suốt chứa đầy nước mắt.
Doãn Tiêu Trác sững sờ, chẳng lẽ mới thời gian ngắn ngủ hai đến ba giờ cô nhóc này đã có tình cảm với anh?
Anh mới vừa chật vật ngã vào sân nhỏ này, trước mắt đột nhiên xuất hiện một công chúa nhỏ mặc váy trắng.
Thân thể nhỏ bé dìu anh vào phòng tắm, rửa vết máu trên mặt anh, còn đưa sữa tươi của mình cho anh uống, cuối cùng không còn hơi sức đỡ anh từ phòng tắm ra, vẫn ở trong phòng tắm với anh.
Lấy toàn bộ miếng dán vết thương dán toàn bộ lên vai anh, bản thân bận việc bụng lại kêu ùng ục.
Vì vậy, khi thể lực hơi khôi phục, anh làm cho cô bé một chén cơm chiên trứng...
Không lâu sau, Dung Tư Lam trở về, cô nhóc vội vàng đẩy mạnh anh vào phòng tắm lần nữa, kết quả, bản thân được kẹo que, quên mất anh...
Nghĩ đến đây, Doãn Tiêu Trác cười thầm, cô nhóc quả thật rất nhân ái, đáng yêu hơn bà mẹ gà lôi kia nhiều.
Anh ngồi chồm hổm xuống, vỗ vỗ khuôn mặt hồng hào nhỏ bé của Đóa Nhi, dịu dàng nói, "Đóa Nhi ngoan, về sau muốn ăn tới tìm chú."
"Nhưng mà, cháu đi đâu tìm chú?" Đóa Nhi nhỏ bé cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn vểnh thật cao.
Doãn Tiêu Trác vốn định để số điện thoại di động lại cho cô bé, nhưng nghĩ ra mình phát hiện điện thoại di động die enda anle equu ydonn bị rớt, giữ lại cũng không có tác dụng, nên gỡ một chiếc còi từ trên cổ xuống, đây là đồ anh đeo hàng năm trên cổ, "Cháu chỉ cần thổi còi, chú sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh cháu!"
"Là thật sao?" Trên mặt Đóa Nhi bé nhỏ lộ ra vẻ mừng rỡ.
Dung Tư Lam nhìn dáng vẻ hai người lưu luyến không rời, cảm thấy kỳ quái, không phải mới chung đụng trong chốc lát sao? Cứ có cảm tình như vậy rồi hả?
Đóa Nhi rất ít khi lộ ra tình cảm như vậy với cô, trong lòng không khỏi ê ẩm, nói một câu không nóng không lạnh, "Ít lừa gạt đứa bé!"
Doãn Tiêu Trác lạnh lùng nhìn cô, "Cô làm mẹ thế nào vậy? Không thể cho đứa bé một chút mơ ước, một tia hy vọng sao?"
"Hừ! Tôi sợ hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn! Huống chi là cam kết của sói háo sắc anh!" Dung Tư Lam nghiêng đầu nói.
"Này! Ai là sói háo sắc!?" Doãn Tiêu Trác chống tay đứng dậy, mắt thấy chiến tranh lại sắp thăng cấp.
Đột nhiên, tiếng còi thanh thúy vang lên, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng... Dung Đóa Nhi ra sức thổi.
"Đóa Nhi, đừng thổi nữa, ồn ào chết!" Dung Tư Lam hơi phiền não cắt đứt cô bé.
Đóa Nhi chán nản dừng lại.
Doãn Tiêu Trác hung hăng trợn mắt lườm cô, ngồi xổm xuống nói với Đóa Nhi: "Đóa Nhi dùng sức thổi còi có phải không muốn người lớn gây gổ không? Được rồi, vậy chú không cãi nhau với mẹ cháu nữa, giờ chú đi!" Anh đứng lên, một chân bước ra cửa chính.
"Chú!" Đóa Nhi bé nhỏ gọi anh lại, "Chú nói Đóa Nhi thổi một tiếng còi chú sẽ xuất hiện ở bên cạnh cháu, vừa rồi Đóa Nhi thổi vô số tiếng, sao chú còn đi?"
Doãn Tiêu Trác sững sờ tại chỗ...
Dung Tư Lam cũng ngây ngẩn cả người...
"Khụ khụ, vậy... Anh ở lại đây đi!" Tư Lam bất đắc dĩ bỏ lại một câu.
Trong lòng Doãn Tiêu Trác cao hứng khó hiểu, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ lạnh lùng, "Cô kêu tôi đi thì tôi đi? Kêu tôi ở lại thì tôi ở lại? Tại sao? Xin lỗi, hiện giờ bản thiếu gia không muốn ở lại!"
Anh che vai lảo đảo đi ra cửa, trong lòng ra sức thầm đọc, "Giữ tôi lại! Sao còn không giữ tôi lại! Mau giữ tôi lại!"
← Ch. 02 | Ch. 04 → |