← Ch.1175 | Ch.1177 → |
Chương 1181: Tôi chưa dùng hết sức lực!
Sức †.à.ռ 𝓅♓.á quá khủng khiếp. Lâm Chính nhìn cánh tay mình và phải há hốc miệng.
Toàn bộ gân cổ tay đã bị đứt, xương cốt cũng đã bị nứt. Tay anh không còn cử động được như bình thường nữa.
Thiếu đi một cánh tay đối với người luyện võ mà nói chẳng khác gì như xe xuống dốc không phanh. Tình thế đã xoay chuyển khi ông lão ra đòn tấn công.
"Đã thấy sự lợi hại của Bất Bại Thần Công chưa nhóc?", ông lão thản nhiên nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn ông ta chăm chăm.
"Ánh mắt được lắm. Xem ra cậu vẫn chưa cam tâm. Nhưng không phải vội, tôi sẽ nhanh chóng cho cậu biết khoảng cách chênh lệch giữa cậu và tôi là bao nhiêu. Nhóc, cậu phải cảm thấy may mắn vì có thể ⓒ𝐡ế●🌴 dưới tay tôi đấy", ông lão bật cười ha ha rồi nhảy bật lên, hai tay bắt đầu điên cuồng tung ra những cú đấm. Những đường sáng khủng khiếp lại được phát ra từ hai bàn tay đó và dội thẳng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính vội vàng lùi về sau. Nhưng do đòn tấn công quá dày đặc, tốc độ lại quá nhanh nên anh vừa mới lùi được vài bước thì lại bị luồng sáng áp sát. Những luồng sáng này khiến đất đã vỡ tung, mặt đất nứt toác. Chúng ✞●à●n ρ𝒽●á tất cả những gì mà chúng tiếp xúc trên đường đi. Lâm Chính muốn tránh cũng khó.
Rầm! Cuối cùng thì Lâm Chính cũng bị dính một quyền. Cơ thể anh bật mạnh ra sau. Phần п.ɢự.𝖈 bị thương nặng. Ⓜ️.á.u me be bét.
Rầm rầm...Phá vỡ được hàng phòng ngự, những luồng sáng như cá gặp nước, điên cuồng dội lên người anh. Chuỗi âm thanh nặng nề vang lên không ngớt. Cả cơ thể Lâm Chính nhuốn má*u, da thịt nứt toác. Anh bị bật lùi về sau.
Cuối cùng thì.... uồng sáng khủng khiếp nhất cũng dội xuống п_𝖌ự_↪️ anh. Anh ngã xuống mép vách núi, bật động.
Trận đấu...kết thúc rồi sao?
Ông lão cùng dừng lại, thở hắt ra. Bốn bề im lặng. Tất cả đều đứng ngây như phỗng.
"Ⓒⓗ-ế-ⓣ.... 𝒸h*ế*🌴 rồi à?"
"Không biết ..."
"Chắc 𝒸·𝐡·ế·𝐭 rồi..."
"Đây chính là Bất Bại Thần Công sao? Thật.... đáng sợ!"
"Bại dưới dưới tuyệt chiêu này cũng không oan!"
"Quả nhiên danh bất hư truyền!", đám đông bàn tán xôn xao. Ai cũng 𝖗●𝖚●n ⓡẩ●🍸.
"Được rồi, tiếp theo đến lượt ai muốn khiêu chiến với lão phu? Cùng lên đi, lão phu ℊı-ế-✝️ vẫn chưa đã", ông lão thở hắt ra, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị.
Đám đông nhìn nhau. Không một ai dám đứng ra nghênh chiến. Lúc này có lẽ đến các vị trưởng lão cũng chưa chắc đã giải quyết được tình hình.
Tô Mạc Vân hít một hơi thật sâu, nhìn Liễu Thị Phụng. Hai người lẳng lặng gật đầu giống như đưa ra quyết định gì đó rồi bước tới.
Đúng lúc này, có giọng nói khàn khàn vang lên: "Ông già, tôi vẫn chưa 𝒸𝖍*ế*𝖙 mà đã vội thách đấu với người tiếp theo rồi sao?"
Dứt lời, cả hiện trường im lặng. Ông lão cũng vội vàng quay lại. Lâm Chính đột nhiên đưa hai tay ra chống người đứng dậy. Cảnh tượng đó khiến đám đông hết hồn.
"Cái gì? Cậu...chưa 𝒸𝒽ế-𝖙 à?", ông lão bất ngờ. Ông ta nhớ là mình đã đánh trúng tim Lâm Chính rồi mà.
Với sức mạnh đó thì cậu ta 𝖈𝖍.ế.✝️ chắc rồi mới phải. Tại sao cậu ta còn sống chứ? Chẳng lẽ có gì sơ suất?
Ông lão nhìn chăm chăm Lâm Chính. Anh 𝖗⛎-𝓃 𝓇ẩ-γ đứng dậy, lấy châm bạc ra và ghim lên ⓝ·🌀ự·ⓒ mình.
Trong nháy mắt, hơi thở của Lâm Chính dần ổn định, anh cũng đứng vững hơn. Có vẻ như châm bạc đã giúp anh ổn định được thương thế.
Thế nhưng lúc này người anh chẳng có chỗ nào là lành lặn, tứ chi đều xuất hiện những vết rách, vùng 𝖓🌀.ự.↪️ bấy nhầy, quần áo nhuộm 〽️á·⛎ đỏ tươi trông vô cùng đáng sợ.
"Được lắm!", ông ta gật đầu: "Bị đánh như thế mà không ↪️_♓_ế_т, cậu có thể tự hào về chính mình đấy. Chỉ có điều...cậu hơi ngốc".
"Ngốc sao?", Lâm Chính thở nhẹ, nhìn ông ta bằng vẻ khó hiểu.
"Đương nhiên, cậu rất ngốc. Nếu cậu giả vờ c_𝐡ế_✝️ là có thể sống rồi. Vậy mà cứ thích đứng lên. Cậu chê lão phu để cậu 𝐜●𝖍ế●𝐭 ⓣ.𝑜.à.п 𝐭.♓â.🍸 hả? Cậu muốn bị ⓟ𝐡.🔼n.h 𝐭.ⓗ.â.γ thì mới cam tâm sao? Tại sao không ngoan ngoãn nằm đó giả 𝒸●𝐡ế●† đi?", ông ta lắc đầu.
"Ngoan ngoãn nằm đó giả c·𝒽·ế·✞?", Lâm Chính tỏ vẻ nghi ngờ: "Như vậy có thể 🌀-𝒾-ế-ⓣ được ông sao?"
"Sao? Cậu vẫn còn muốn ℊ❗ế-т tôi?", ông ta trố tròn mắt, cười ha ha: "Cậu cảm thấy mình đủ tư cách không?"
"Chắc là đủ rồi đấy", Lâm Chính đanh mắt, đột nhiên lấy ra toàn bộ số kim của mình và đ_â_𝖒 ν_à_𝖔 cơ thể.
Ông lão ngưng cười, nhìn chăm chăm hành động của Lâm Chính.
← Ch. 1175 | Ch. 1177 → |