← Ch.0036 | Ch.0038 → |
Chương 37: Thần y Lâm
"Đừng so sánh anh với đồ vô dụng", Lưu Khôn mỉm cười nói.
Lương Thu Phương nghe vậy thì cười lớn.
Tô Nhu tức đến mức đỏ bừng mặt.
Cô biết Lương Thu Phương đến kiếm chuyện, lúc học đại học Lương Thu Phương này cũng vì ghét cô mà kiếm chuyện với cô khắp nơi, không ngờ tốt nghiệp rồi mà cô ta càng làm quá hơn.
"Lâm Chính, chúng ta đi qua bên kia ngồi đi", Tô Nhu cắn răng nói.
"Không cần, chó cắn người chỉ sẽ rượt theo cắn em thôi, có chạy cũng vô dụng", Lâm Chính nói.
"Anh mắng ai là chó hả?", Lương Thu Phương biến sắc hỏi.
"Anh Lâm, anh nên lịch sự hơn đi", Lưu Khôn cũng nhíu mày.
"Lịch sự? Cái này nói sau đi, dù tôi chỉ quét dọn ở phong khám nhưng cũng biết chút kiến thức y học", Lâm Chính bình tĩnh nói: "Anh Lưu, anh có bệnh".
"Anh mới có bệnh đấy!", Lưu Khôn nổi giận.
"Tôi không đùa anh, cô tên Lương Thu Phương đúng không? Tôi đề nghị gần đâu cô đừng lên giường với Giám đốc Lưu nữa, nếu không anh ta sẽ lây bệnh cho cô đấy".
"Anh nổi điên cái gì vậy?", Lương Thu Phương hừ nói.
"Anh nói tôi có bệnh lậu à? Đúng là buồn cười, đồ lao công như anh thật sự coi mình là bác sĩ hả? Làm ra vẻ cái gì?", Lưu Khôn khinh thường cười nói.
Lâm Chính lại lắc đầu một cái: "Trước mắt anh vẫn đang trong thời kỳ ủ bệnh, có lẽ hai ngày nữa sẽ xuất hiện, cô Lương Thu Phương, bộ phận sinh dục của anh ta sẽ bị mụn nước, nếu hai người có hành động làm tình nguy hiểm gì, dù có thể chữa, nhưng virus sẽ theo cả đời, đến lúc đó cô có hối hận cũng muộn rồi".
Lương Thu Phương sửng sốt một lúc, sau đó không nhịn được bật cười, chỉ vào đầu mình: "Tô Nhu, ai cũng nói chồng cô là một tên vô dụng, lúc trước tôi còn không tin, nhưng bây giờ tôi tin rồi, hình như chỗ này của anh ta còn có vấn đề nữa".
"Đồ điên!", Lưu Khôn cũng tức giận nói.
"Lâm Chính, đừng nói nữa".
Tô Nhu tỏ vẻ xấu hổ, muốn dắt anh đi.
Nhưng vào lúc này, một người đàn ông mặc bộ vest hàng hiệu đi đến.
"Cho hỏi là cô Tô Nhu sao?"
Mọi người sửng sốt, nghiêm đầu nhìn sang.
"Sếp Trương?", Lưu Khôn sững sờ.
Nhưng rõ ràng người đến không chú ý đến anh ta.
"A Khôn, đây là ai thế?", Lương Thu Phương dè dặt hỏi.
"Sếp của anh!"
"Sếp? Anh ta là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty TNHH cổ phần Tùng Nam à?", Lương Thu Phương ngạc nhiên.
"Xin hỏi anh là?", Tô Nhu ngạc nhiên hỏi.
"À, là thế này, tôi là bạn của Ninh Long, anh ấy giới thiệu tôi tìm đến thần y Lâm, tôi chưa từng gặp thần y Lâm, nghe nói cô là vợ của thần y Lâm, không biết anh ấy ở đâu, có tiện giới thiệu với tôi không?", Chủ tịch Trương lễ phép hỏi.
Nghe thấy câu này, Tô Nhu bối rối.
Lương Thu Phương và Lưu Khôn hít sâu.
Lâm Chính bên cạnh hỏi: "Anh là bạn của Ninh Long à?"
"Phải, anh là thần y Lâm sao?"
"Tôi tên Lâm Chính!"
"Thật tốt quá, thần y Lâm, Ninh Long nói tài chữa bệnh của anh có một không hai, tôi muốn nhờ anh khám bệnh giúp tôi, không biết anh có tiện không?", hai mắt sếp Trương sáng lên, kích động nói.
"Bây giờ e rằng không được".
"Lúc nào thần y Lâm rảnh thì gọi điện thoại cho tôi, đây là danh thiếp của tôi và hai trăm nghìn tiền hẹn khám bệnh, mong thần y Lâm nhận cho", Chủ tịch Trương cung kính nói.
"Tôi biết rồi, nếu rảnh tôi sẽ gọi điện thoại cho anh", Lâm Chính hào phóng nhận lấy.
"Cảm ơn, cảm ơn!", Chủ tịch Trương kích động không thôi, tâm trạng cũng tốt hơn: "Thần y Lâm, không ngờ chúng ta có duyên thế, cùng uống một ly nhé!"
"Không cần, tôi chỉ muốn ở riêng với vợ tôi thôi".
"Được, vậy tôi không làm phiền nữa".
Chủ tịch Trương cười nói, đang muốn đi lại nhìn thấy Lưu Khôn ở bên cạnh, cau mày hỏi: "Lưu Khôn, cậu quen thần y Lâm à?"
"À... có quen, có quen...", Lưu Khôn vội đáp.
"Xin lỗi, tôi không thân với anh Lưu Khôn này lắm!", Lâm Chính lạnh nhạt nói.
Sắc mặt của Lưu Khôn và Lương Thu Phương cực kỳ khó coi.
Chủ tịch Trương là một người thông minh, sao có thể không nhìn ra manh mối được.
"Lưu Khôn, nếu thần y Lâm muốn ở riêng với vợ anh ấy thì anh ở đây làm gì? Đừng làm phiền họ nữa, mau đi đi!", Chủ tịch Trương quát lớn.
"Vâng, vâng... Sếp Trương, tôi đi ngay đây!", Lưu Khôn sợ đến mức tái mặt, vội gật đầu.
Lúc này hắn thấy rất hối hận.
Nếu biết trước sếp Trương có quen biết với Lâm Chính thì hắn đã không tỏ thái độ như thế rồi.
Một cơ hội tuyệt vời để nịnh bợ sếp cứ thế bị bỏ lỡ rồi, đều tại người phụ nữ chết tiệt Lương Thu Phương này!
Lưu Khôn tức giận không thôi.
"Không hiểu nổi, người như anh có thể đến nơi thế này à?"
Chủ tịch Trương lẩm bẩm một tiếng, lắc đầu rời đi.
Lưu Khôn không dám nói gì, mặt của Lương Thu Phương cũng đen lại.
Khi nãy hai người còn kiêu căng như thế, bây giờ lại bị Chủ tịch Trương chê bai thậm tệ.
Lúc đối mặt với Lâm Chính lần nữa, Lưu Khôn đã thay bằng vẻ tươi cười, sau khi liên tục nói xin lỗi với Lâm Chính và Tô Nhu thì kéo Lương Thu Phương ỉu xìu rời đi.
Tô Nhu thở dài, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt trách móc.
"Anh thật sự muốn khám bệnh cho Chủ tịch Trương kia à?"
"Tiền đã nhận rồi, sao có thể không đi được?"
"Nhưng... anh đâu phải bác sĩ!"
"Yên tâm, tôi tự có chừng mực", Lâm Chính cười nhạt đáp.
Tô Nhu lại không yên tâm, lo lắng nói: "Nếu thật sự không được thì trả tiền đi, trình độ gà mờ như anh nếu khám người ta thêm bệnh thì nhà chúng ta không đền nổi đâu, hơn nữa trông Chủ tịch Trương kia không phải nhân vật đơn giản gì, anh đừng rước họa vào thân..."
Thấy Tô Nhu lo lắng như thế, Lâm Chính không nhịn được bật cười.
Đúng lúc này, một nhân viên của buổi tiệc đi đến.
"Xin hỏi cô là cô Tô Nhu đúng không?"
"Là tôi, có chuyện gì không?", Tô Nhu lấy lại tinh thần hỏi.
← Ch. 0036 | Ch. 0038 → |