← Ch.13 | Ch.15 → |
Một tháng sau, Lục Tuấn Huy hoàn thành việc quay phim lòng như lửa đốt chạy từ Hà Lan về, chỉ sợ nghe được tin tức Lâm Sâm Sâm và vị không quân đó rơi vào bể tình. Nhưng mà anh lo thừa, học viện không quân có một nhóm học viên muốn tiến hành diễn tập tác chiến, Đồng Húc Lãng bận rộn đến mấy tuần rồi không rảnh để đi gặp Lâm Sâm Sâm.
Lâm Sâm Sâm vừa thấy Lục Tuấn Huy liền nói cảm ơn với anh, thấy cô thật lòng thích những quà tặng kia, vì công sức mình bỏ ra không uổng phí anh cảm thấy vô cùng khuây khỏa. Rốt cuộc cảm nhận được cái gọi là vì nhận được một tiếng cười của hồng nhan mà không tiếc thứ gì rồi.
"Đúng rồi, lúc nào thì phim mới của anh bắt đầu quay?" Lâm Sâm Sâm cảm thấy hứng thú hỏi.
"Còn phải đợi một thời gian, kịch bản vẫn còn đang sửa đổi." Lục Tuấn Huy cố ý xem nhẹ nguyên nhân của sự quan tâm của cô đối với bộ phim.
Lâm Sâm Sâm không hiểu: "Kịch bản còn chưa quyết định anh đã nhận?"
Lục Tuấn Huy ngượng ngùng nói: "Nói ra em đừng cười, anh thích diễn anh hùng."
Lâm Sâm Sâm hiểu ý: "Khó trách anh toàn diễn quân nhân, cảnh sát hoặc hiệp khách, hình tượng của anh cũng thực sự thích hợp diễn dịch nam nhi nhiệt huyết."
Lục Tuấn Huy cúi đầu cười. Lâm Sâm Sâm thích nụ cười của anh, đầy cảm giác đơn giản tinh khiết cương trực, không giống với người đàn ông nào đó, luôn tuỳ tiện không để ý hình tượng rồi lại đâm vào mắt khiến người ta không mở mắt ra được. Gần đây không thấy anh ngược lại lại thường xuyên nhớ tới anh. Cái người xuất quỷ nhập thần đó, nghĩ đến lúc anh không xuất hiện, lúc bạn không để ý lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bạn.
Trong lòng Lục Tuấn Huy có chút không vui nhìn chằm chằm Lâm Sâm Sâm, cô lại đang mất hồn, nhiều lần ở trong điện thoại cũng như vậy. Anh biết, đó không phải là vì anh. Cô đã không giống với lúc mới quen, khi đó cô tỉnh táo cơ trí, nhất định không xuất hiện tình trạng mất hồn. Là cái gì thay đổi cô, anh lừa mình dối người không chịu tìm hiểu nghiên cứu nguyên nhân.
Lục Tuấn Huy đè chua xót trong lòng xuống, săn sóc rót cho Lâm Sâm Sâm một tách trà nóng. Cô ẩn hàm lòng biết ơn cười một tiếng: "Trước khi kịch bản sửa đổi xong có phải anh có thể nghỉ ngơi một thời gian không?"
Anh xoay tách trà đáp: "Anh là người không thể nhàn rỗi được, có lẽ sẽ đi chung quanh chụp ảnh một chút."
Lâm Sâm Sâm gật đầu: "Em ủng hộ anh, có thể lựa ít tác phẩm đẹp đi tham gia triển lãm, không biết chừng có thể được giải thưởng."
Lục Tuấn Huy hàm chứa mong đợi hỏi: "Ý định của anh là ngày mai đến núi Phong Tử đi dạo, em có hứng thú đi cùng không?"
Vốn dĩ Lâm Sâm Sâm muốn cự tuyệt, nhưng đối diện với ánh mắt tràn đầy mong đợi lại có chút không đành lòng. từ trước đến giờ thái độ của anh đối với cô luôn khiêm tốn, sao cô lại làm anh mất hứng."Được rồi, gần đây không có linh cảm gì, đi giải giải sầu cũng tốt."
Lục Tuấn Huy che giấu đi kích động nói: "Vậy thì không gặp không về."
Ngày hôm sau, hai người chụp được không ít hình trên núi Phong Tử. Lúc Lâm Sâm Sâm xem ảnh chụp mạnh mẽ tán dương Lục Tuấn Huy có tiêu chuẩn chuyên nghiệp. Cơ hồ mỗi tấm hình tỷ lệ lấy cảnh cũng vừa đúng, nên thực thì thực, nên hư thì hư, chính phụ rõ ràng, trọng điểm đột xuất.
Lâm Sâm Sâm cầm hình đầy tay hỏi: "Anh chọn xong những bức mang đi tham gia triển lãm chưa?"
Lục Tuấn Huy lắc đầu một cái. Cô bật cười: "Ừ, thực sự khó lựa chọn, dường như tấm nào cũng đẹp."
Lục Tuấn Huy cau mày: "Không phải, những tác phẩm này không có linh khí."
Lâm Sâm Sâm kinh ngạc: "Không thể nào, em thấy rất đẹp."
Anh chợt đưa mắt nhìn thẳng cô: "Sâm Sâm, anh có ý này."
Lâm Sâm Sâm ý bảo anh nói tiếp. Lục Tuấn Huy nói thẳng: "Anh muốn lấy em làm chủ đề chụp một hệ liệt, người cảnh kết hợp mới có linh khí."
Nếu không phải Lâm Sâm Sâm hiểu rõ cách làm người của anh, nhất định sẽ cho là anh đang nói đùa. Coi như anh muốn chụp ảnh lấy cảnh tôn người, trong làng giải trí mỹ nữ nhiều như sao xem xét đối tượng, cần gì dùng đến cô - người bình thường như hạt bụi?
Nghĩ tới đây, Lâm Sâm Sâm không khỏi bật cười: "Anh đề cao em quá rồi, nếu như anh thật sự muốn chụp ảnh người cảnh kết hợp, nên đi tìm người trong giới bọn anh, ít nhất ở phương diện người mẫu họ có nhiều kinh nghiệm hơn em."
Lục Tuấn Huy đã đoán được cô sẽ cự tuyệt từ trước, anh cũng không biết làm sao mới có thể thuyết phục được cô, chỉ thẳng thắn nói: "Tìm em là bởi vì anh cho rằng phong cách của em là thích hợp nhất, chẳng qua nếu như em không muốn anh cũng không miễn cưỡng."
Lâm Sâm Sâm nhìn bộ dạng thất vọng của anh, lòng lại bất giác mềm ra. Vì sao đối mặt với anh thì cô luôn có cảm giác mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử? Lục Tuấn Huy đầy thành khẩn luôn khiến cô không cách nào hoài nghi dụng tâm của anh. Cô trầm tư chốc lát, rốt cuộc vẫn phải quyết định tiếp nhận đề nghị của anh: "Anh đã cảm thấy em thích hợp, vậy thì chụp thôi."
Một khắc trước ánh mắt Lục Tuấn Huy còn vẻ mặt ảm đạm lập tức sáng lên, quả thật anh có chút không thể tin được điều mình vừa nghe được. Kể từ đó, sau này bất kể đi đến đâu, ít nhất có thể lúc nào cũng lưu giữ được hình của cô để an ủi mối tình tương tư. Hân hoan sảng khoái tất cả đều biểu lộ trên khuôn mặt, anh lộ ra nụ cười đơn giản thuần khiết lần nữa: "Sâm Sâm, cám ơn em!"
Ngày hôm sau, hai người lại đi đến một nơi phong cảnh thắng địa mỹ nhân tuyền khác. Ở đây có núi hữu nước có cây cỏ, đúng là nơi chụp hình tốt nhất. Vừa mới bắt đầu Lâm Sâm Sâm còn cảm thấy kỳ cục, vẻ mặt động tác đều không tự nhiên. Sau đó Lục Tuấn Huy cười nhắc nhở cái gì cô cũng không phải làm, ngay cả ống kính cũng không cần nhìn, chỉ cần tùy ý ngắm cảnh dạo chơi là được. Vì vậy, Lâm Sâm Sâm chỉ để ý đi chơi khắp nơi.
"Sâm Sâm, giang hai tay ra nhắm mắt lại hít thở."
"Sâm Sâm, đi ngửi đóa hoa này."
"Sâm Sâm, ngồi xổm xuống trước hồ sen đang ngủ."
"Sâm Sâm, dựa vào thân cây đó."
"Rắc rắc, rắc rắc......" Máy chụp ảnh trong tay Lục Tuấn Huy tạo ra từng kỳ tích mỹ lệ.
Lúc Lâm Sâm Sâm nhìn thấy ảnh cư nhiên cũng bị mình làm cho kinh ngạc. Lục Tuấn Huy dùng kính lọc rửa hành ra hoàn mỹ hiệu quả nhất. Bối cảnh màu xanh biếc là cô ở bãi cỏ trên sườn núi hai tay mở rộng ra đón gió; bối cảnh màu vàng là khôn mặt được phóng to của cô đang nhắm mắt ngửi hương hoa; bối cảnh màu tím là cô quỳ sấp trước hồ sen đang ngủ khẽ vuốt mặt nước tạo nên hơi rung động; bối cảnh đen trắng là cô dựa vào một thân cây cúi đầu trầm tư...... Trong tấm ảnh cô một thân quần áo màu trắng, tóc dài đen mượt nhu thuận rũ xuống trên vai, cho dù mặt không chút thay đổi như cũ đẹp đến nỗi làm người ta nghẹt thở.
Lâm Sâm Sâm không thể không bội phục sợ hãi than: "Thật sự anh rất có thiên phú chụp ảnh."
Lục Tuấn Huy khiêm tốn nói: "Toàn nhờ có em."
Lâm Sâm Sâm không đồng ý lắc đầu: "Em không dám giành công lao với anh, đổi thành người khác anh cũng có thể chụp rất đẹp như thế."
Lục Tuấn Huy mỉm cười không cần phải nhiều lời nữa. Chỉ là trong lòng anh rõ ràng, đổi thành người khác anh sẽ không có hứng thú trong nháy mắt chụp những tấm ảnh này hoàn hảo mà mê người.
"Anh định chọn trong những bức ảnh này đi tham gia triển lãm không?" Lâm Sâm Sâm thật tò mò.
"Không." Lục Tuấn Huy sâu sắc nhìn vào mắt cô: "Anh không bỏ được."
Từ trước đến giờ Lâm Sâm Sâm thích nhìn mắt của anh, ở trong đó luôn tràn đầy chân thành và ấm áp, nhưng lần này cô lại tránh khỏi tầm mắt của anh, bởi vì cô không chịu nổi chờ đợi trong mắt anh.
Lâm Sâm Sâm cố ý nghe không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của anh, trêu ghẹo nói: "Thật ra thì em cũng không bỏ được, dù sao mang chân dung mình bại lộ trước mặt người khác nhất định cần có dũng khí, vẫn là hôm khác mời tiểu sư muội làm người mẫu thôi."
Sắc mặt Lục Tuấn Huy tối sầm lại, quả nhiên cô lại giả ngốc. Mặc dù trong lòng đầy ảm đạm, nhưng anh vẫn mạnh mẽ cười vui vẻ như trước: "Em yên tâm đi, anh sẽ không công khai ảnh của em."
Lâm Sâm Sâm cười nói: "Em tin tưởng anh."
Lục Tuấn Huy hiểu một cách sâu sắc, đây là một loại tin tưởng đối với bạn bè. Nhưng vì sao tim anh mơ hồ có chút đau?
← Ch. 13 | Ch. 15 → |