← Ch.03 | Ch.05 → |
Editor: Băng
Trong tiệm sách nhỏ đó, Lục Tuấn Huy đã tìm được toàn bộ tác phẩm của Lâm Sâm Sâm như ý nguyện. Trên giá sách chỉ còn lại vài quyển ít ỏi, có thể thấy được trình độ sách của cô bán chạy như thế nào. Anh lấy một quyển thì phát hiện giấy bên trong bị rách, hỏi thì mới biết chỉ còn tồn kho một quyển, thầm nghĩ mua về đọc trước, lần sau sẽ tìm mua quyển tốt hơn để cất giữ. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, vừa vặn có một bàn tay lấy quyển trên giá, đảo mắt trên giá không còn quyển nào. Lục Tuấn Huy nhìn chủ nhân của bàn tay đó, chỉ thấy một người đàn ông mặc quân phục màu lam ôm một chồng sách đi về quầy thu ngân. Lại chậm một bước, anh thở dài, bưng một bộ sách giống vậy nhưng thiếu một quyển đi tính tiền.
Đông Húc Lãng đeo bám dai dẳng Thẩm Bích Tâm mãi mới nghe được một ít chuyện của Lâm Sâm Sâm. Nghe nói, cô học hệ pháp luật của một trường đại học danh tiếng, sau khi tốt nghiệp bắt đầu làm công việc sáng tác. Nhưng bất ngờ là tác phẩm của cô đều là đề tài phá án, tiểu thuyết trinh thám. Nhưng bên trong cũng có uẩn khúc, đồn đại rằng ngày xưa khi cô học đại học có nghiên cứu về tâm lý tội phạm. Cô là một cô gái trẻ tuổi, có thể ở trong giới văn học chiếm một vị trí riêng, hơn nữa có được rất nhiều độc giả nam yêu thích quả là không dễ. Ít nhất ở trong lòng Đông Húc Lãng đã cảm thấy vô cùng bội phục. Vì vậy hôm nay được ngày nghỉ, anh chạy ngay đến tiệm sách mua sách của cô.
Nghe đoạn đối thoại của chủ tiệm sách và người đàn ông trẻ tuổi đó, Đông Húc Lãng không hề do dự lấy quyển sách cuối cùng đó. Cho rằng nó có chút bẩn nhưng vẫn có thể đọc được, so với không được đọc thì tốt hơn nhiều. Tác phong quyết đoán nhiều năm qua của anh chưa lần nào gặp sai lầm, lần này cũng không ngoại lệ. Đắc ý trộm nhìn vẻ mặt hối tiếc của người đàn ông kia, anh cảm thấy may mắn khi mình đã ra tay nhanh. Do dự sẽ mất rất nhiều cơ hội, hy vọng hành động của anh có thể làm cho người đàn ông kia thông mình hơn.
Nhanh chóng mang túi sách về nhà, Đông Húc Lãng nhanh chóng lên phòng mình mở ra bắt đầu đọc. Anh muốn biết cô gái này rốt cuộc tài hoa đến trình độ nào, có thể làm cho nhiều độc giả nam sùng bái cô như một nữ thần.
Đến giờ cơm chiều, Thẩm Bích Tâm nhíu mày nhìn quyển sách đặt trên bàn cơm, Đông Húc Lãng vừa ăn vừa đọc say sưa, bà dùng chiếc đũa gõ gõ lên mặt bàn, nhắc nhở anh: "Ôi ôi ôi, chuyên tâm ăn cơm, đọc cái gì mà mê mẩn như vậy hả?"
Đông Húc Lãng đang chìm đắm trong từng trang chữ, không hề nghe mẹ anh đang lẩm bẩm nói. Chỉ thấy biểu cảm của anh lúc thì nghiêm túc giống như đang suy tư một vấn đề quan trọng nào đó, lúc lại thả lỏng gật đầu khen ngợi: "Thì ra là thế!"
Thẩm Bích Tâm không thể nhịn được lấy tay đoạt lấy quyển sách trên tay anh: "Rốt cuộc là cái gì mà làm cho tâm trí mê mẩn như gặp quỷ như vậy?" Chuyện này quả thật không thể xem thường, chỉ thấy trên bìa sách viết: "Nhẫn kim cương" Lâm Sâm Sâm."Ặc, mẹ còn nghĩ con ở trong phòng đọc cái gì mà không xuống dưới ăn cơm, khó khăn lắm mới kêu xuống thì cầm quyển sách không rời tay, thì ra đã bị con bé mê hoặc?"
Đông Húc Lãng giật mình, ánh mắt lơ đãng vẫn còn nhớ lại tình tiết vừa rồi, đợi đến lúc anh phục hồi lại tinh thần thì đột nhiên vỗ mặt bàn khen ngợi: "Tài, thật sự là quá tài tình!"
"Hay như vậy sao? Mẹ không tin." Thẩm Bích Tâm bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, mở trang đầu tiên ra đọc.
Mười giờ đêm, Thẩm Bích Tâm gõ cửa phòng bảo bối: "Quyển này xem xong rồi, còn quyển nào nữa không?"
Đông Húc Lãng đang nằm sấp trên giường đọc sách, chỉ chỉ trên bàn học: "Tất cả ở kia, mẹ đừng lấy hết, để lại cho con hai quyển."
Thẩm Bích Tâm thuận tay cầm hai quyển, đi ngang giường gõ lên đầu anh: "Tiểu tử thối, đi ngủ sớm đi, đừng thức trễ quá."
Đông Húc Lãng ngẩng đầu, đáp lại một câu: "Mẹ tự nói mẹ đi."
Ba giờ sáng, Đông Húc Lãng đọc sách lâu cảm thấy đói bụng, xuống nhà tìm đồ ăn thì phát hiện trong thư phòng còn ánh đèn. Anh đi qua đẩy cửa ra nhìn thử, không phải ba già mà là mẹ già."Mẹ già, còn chưa ngủ sao?"
Thẩm Bích Tâm bị tiếng động làm giật mình, vuốt ngực quay đầu đánh anh: "Tiểu tử thối, con muốn hù chết bà già này sao, đang đọc đến vụ án chặt xác, con lại bước vào mà không gõ cửa?"
Đông Húc Lãng cười ha ha: "Mẹ một mình ở trong thư phòng đọc tiểu thuyết điều tra phá án chẳng lẽ không sợ sao?"
Thẩm Bích Tâm trừng mắt: "Mẹ sợ ở trong phòng sẽ ảnh hưởng đến ba con nghỉ ngơi." Bà cầm quyển sách hỏi: "Con tới rất đúng lúc, chỗ này mẹ không hiểu, con giải thích cho mẹ chút đi."
Đông Húc Lãng kéo một cái ghế bên cạnh bà ngồi xuống: "Chỗ nào không hiểu?"
"Con xem, chỗ này nói anh ta rõ ràng từ lỗ tròn nhỏ nhìn thấy hung thủ sử dụng hung khí, nhưng vì sao người chết không phải bị hung khí này giết chết?"
"À, mẹ đã bỏ qua một đoạn, con cho mẹ lật lại, mẹ xem chỗ này viết anh ta từ lỗ tròn nhỏ nhìn thấy tình hình hung thủ phạm tội, thực tế tình huống là......"
"Ồ, hóa ra là như vậy, mẹ đọc thiếu một tờ cho nên không hiểu, tình tiết này thật sự đủ làm người ta phải rùng mình. Đứa nhỏ này nghĩ ra được những thứ này mà lại không đi làm công an thật sự quá lãng phí."
Đông Húc Lãng nghe mẹ nói xong, không nhịn được cười ha ha đứng lên, cười ngặt ngẻo không ngừng, dường như muốn đau hai bên sườn.
"Chẳng lẽ không đúng sao? Mẹ thực sự rất bội phục con bé. Con xem tên sách đều là gì nhẫn kim cương, hoa hồng vàng, một đôi giày múa màu hồng các loại. Không biết còn tưởng rằng đây là tiểu thuyết ngôn tình, ai biết lại ẩn giấu huyền cơ như vậy, phác họa nhân vật mập mờ, lôi cuốn người đọc, làm người đọc muốn......"
Không đợi mẹ già nói xong, Đông Húc Lãng đã tự động đứng lên: "Muốn ngừng mà không được đúng không? Tên sách rất có ý nghĩ, đều là manh mối quan trọng trong các vụ án. Cô gái này không đơn giản, nói thật là từ khi con sinh ra đến bây giờ, con chưa từng bội phục cô gái nào, trước mắt chỉ có hai người, một là nữ sĩ Thẩm Bích Tâm, hai là cô gái đó."
"Cút, Tiểu Lâm người ta mới không cần sự bội phục hiếm lạ của con." Cứt ngựa mà đòi thị uy. Trong lòng Thẩm Bích Tâm cảm thấy rất dễ chịu.
"Mẹ đừng khinh thường con, con đã hạ quyết tâm theo đuổi cô ấy."
Thẩm Bích Tâm bỗng nhiên nghiêm túc đứng lên: "Mẹ nói bao nhiêu lần rồi, con bé sẽ không đồng ý, con sao cứ phải lãng phí thời gian đi nhổ một cái đinh kia chứ?"
"Càng khó khăn thì càng có sức khiêu chiến, từ nhỏ đến lớn mẹ có gặp được chuyện gì làm khó được con không? Con nhất định sẽ mang cô về nhà thật tốt lành cho mẹ xem."
Thẩm Bích Tâm gấp sách lại, liếc mắt nhìn anh: "Đóng lại giấc mộng thiên thu của con đi."
Chạng vạng ngày hôm sau trên bàn cơm, tinh thần hai mẹ con Đông Liệt Vũ và Thẩm Bích Tâm không tốt, ba Đông cảm thấy rất hiếu kỳ: "Mẹ con hai người tối hôm qua làm gì mà ngủ đến giữa trưa hôm nay mới dậy hả?"
Đông Húc Lãng cắn đũa đùa giỡn đáp: "Đọc sách con dâu của ba viết, ba có muốn đọc hay không?"
Thẩm Bích Tâm hung hăng trừng mắt nhìn anh trách mắng: "Không được ở trước mặt ba con nói bừa, bát tự còn chưa có không được nói bậy."
Khi anh đùa giỡn, Đông Liệt Vũ cũng nghiêm mặt giáo huấn: "Ngồi thẳng lưng ăn cơm cho ba, nhìn xem giống cái gì, có ra một người lính không hả?"
Đông Húc Lãng biết bây giờ nói chuyện này với bọn họ còn hơi sớm, nên anh thẳng lưng ăn cơm không nói chuyện nữa. Anh nhanh chóng ăn xong hai chén cơm rồi thay quân phục bước ra khỏi cửa, đi tới cửa thì giống như cũ cung kính nói: "Ba mẹ, con về học viện không quân."
← Ch. 03 | Ch. 05 → |