Truyện:Người Chồng Máu Lạnh - Chương 084

Người Chồng Máu Lạnh
Trọn bộ 157 chương
Chương 084
0.00
(0 votes)


Chương (1-157)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Đứa bé của Trữ San cũng có thể là của anh..." Hắn đi ra ngoài, mấy câu nói bay vào tai Tô Lạc... Tô Lạc cúi đầu, tay đặt trên bụng, trong giây lát, cảm giác đau lại xuất hiện. Đứa con trong bụng cô thật đáng thương, đứa bé của Trữ San ai cũng muốn tranh, còn con của cô lại chẳng ai muốn. Vũ Nhiên lái xe đi, đúng lúc xe Duệ Húc đi ngang qua hắn, ánh mắt Duệ Húc híp lại nhìn chiếc xe quen thuộc, bàn tay nắm chặt lại. Tô Lạc cầm chiếc cốc lên, uống từng ngụm nước nhỏ, cho tới khi tiếng mở cửa vang lên, theo sau là những bước chân quen thuộc, lúc này, lại có chút nặng nề. Cô vừa ngẩng đầu lên, bóng ma đã ở trước mặt cô, che đi toàn bộ ánh sáng của cô. Ánh mắt cô có chút hoảng hốt, trong âm u, ánh mắt của cô chứa đựng đau đớn, thương tâm."Tô Tử Lạc, cô tốt thật, chúng ta còn chưa ly hôn, cô đã gọi tình nhân cũ về đây rồi." Giọng nói Duệ Húc vang lên, châm chọc, chế giễu, khinh thường. Tô Lạc mím môi, không nói gì, cô sớm biết, hiện tại bất kì lời giải thích nào của cô cũng chỉ là lời nói dối, bởi vì, hắn không tin, cho dù cô nói gì hắn cũng đều không tin. Duệ Húc cười lạnh, hắn sớm đã trở thành một con quỷ tàn ác, chỉ muốn đem cô gái trước mặt ăn tươi nuốt sống, cho cô sống không bằng chết. Hắn lấy từ chiếc cặp tài liệu một tờ giấy, dùng sức ném vào mặt cô."Ký tên cô vào... Cút..." Giọng nói lạnh như băng, gương mặt vô tình, tờ giấy đập thẳng vào mặt cô, khiến gương mặt cô tái nhợt lại lộ rõ sự đau đớn. Cô ngồi xổm xuống, nhặt tờ giấy trên sàn nhà lên, cô cúi đầu, nhìn tờ giấy trong tay, ngón tay khẽ run, đó là đơn ly hôn."Ký tên, lập tức cút ra khỏi đây, tôi không muốn thể để một người tâm cơ như cô ở gần con mình." Ánh mắt Duệ Húc lộ sự chán ghét cực kì với cô, hắn không biết sao hắn phải tức giận như vậy, chỉ là ly hôn, hoàn toàn có thể dùng cách thức của người kia, hiện tại hắn, ngay cả bản thân hắn cũng không biết mình tàn nhẫn vô tình đến mức nào. Hắn đã hủy hoại hoàn toàn một cô gái. Bờ môi Tô Lạc khẽ run, sắc mặt trắng bệch, cô lấy bút ra, ngón tay run lên không thể viết thành chữ, hắn nói, ký tên, cút... Trái tim cô chết lặng, ngón tay cũng cứng lại. Duệ Húc từ trên cao nhìn cô, hô hấp nặng nề của hắn cũng khiến cô muốn ngừng thở. Đặt bút, cô kí tên mình vào đơn ly hôn, chữ kí của cô thật xấu xí, một bên thì như rồng bay phượng múa, nhìn qua cũng biết người kí tên không hề do dự khi đặt bút, cho tới bây giờ, cô trong tim hắn vẫn không có một chút gì. Cô đứng lên, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hắn không còn sự ôn hòa như trước kia, cô không biết những thứ gì đang bị hủy hoại, cô chỉ biết hắn không phải là người như thế."Tôi rời khỏi đây, anh thực sự sẽ thấy vui mừng sao?" Giọng nói của cô còn có chút hoảng hốt, nhưng cô vẫn nở nụ cười, một nụ cười trong sáng thanh khiết. Duệ Húc sững người, hàng lông mày nhíu chặt, hắn không rõ cảm giác đau đớn trong tim hắn là cái gì, dường như nụ cười của cô ở trong tim hắn có chút chua xót."Cô vốn là dư thừa, bên cạnh tôi không thể xuất hiện thêm một người như cô, " hắn vẫn lựa chọn phương thức vô tình như thế để tôn thương cô."Tôi rời khỏi đây, anh sẽ hạnh phúc chứ?" ánh mắt Tô Lạc có chút kinh hãi, mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ ảo, nhất định phải tàn nhẫn như vậy sao? Cô phải rời khỏi đây, phải rời khỏi cuộc sống của hắn...."Dĩ nhiên, " Duệ Húc không muốn nói nữa, hắn đã tìm được hạnh phúc của chính mình, hiện tại chỉ thiếu một bước cuối cùng."Tôi có thể hỏi anh một chuyện cuối cùng không?" Tô Lạc có chút khó khắn ngẩng đẩu lên, cố gắng nhìn xuống nước mắt sắp chảy ra, nhưng thật quá khó."Có gì thì hỏi mau, ' Duệ Húc có chút mất kiên nhẫn nói, hắn đưa tay, nhìn nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, cho nên ánh mắt đầy yêu thương của Tô Lạc không chút oán hận đã không thể lọt vào ánh mắt hắn."Anh có yêu tôi không?" Đây không phải là lần đầu tiên cô hỏi câu này, tuy rằng có thể đáp án vẫn giống nhau, nhưng cô vẫn muốn hỏi một lần nữa."Anh có yêu tôi không? Một chút..." Giọt nước mắt rơi xuống nơi khóe mắt, cô không muốn khóc, mắt như có thứ gì đó rất sắc nhọn đâm vào khiến nước mắt cứ thế chảy xuống, thứ sắc nhọn đó cũng đâm vào tim cô khiến nó vỡ tan. Duệ Húc buông tay, khóe môi nhếch lên, lộ rõ sự lãnh khốc, "Tô Tử Lạc, vấn đề này tôi đã sớm nói rồi, tôi và cô trong lúc đó chỉ là một cuộc trao đổi, yêu, cho tới bây giờ đều không có, " bờ môi hắn khẽ động, cuối cùng đã nhấn chìm Tô Lạc vào nơi sâu nhất của địa ngục. Đầu lưỡi Tô Lạc nếm được vị mắn nước mắt của mình, khi nào lại thành chua xót đến như vậy. Đột nhiên cô bước lên phía trước, ánh mắt nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh như băng của hắn, động tác tiếp theo của cô, cũng khiến Duệ Húc nhất thời mất đi toàn bộ giác quan, chỉ có một cảm nhận duy nhất đó là một thân ảnh rất nhỏ bé, yết ớt chạm vào hắn, lại như muốn quên đi tất cả. Tô Lạc đưa hai tay ôm chặt vòng eo hắn, đây là lần cuối cùng, cô sẽ nhớ kĩ hơi thở cuẩ hắn, mùi hương của hắn, từ nay về sau, cô sẽ có cuộc sống của cô, mà cuộc sống của hắn sẽ không còn người tên là Tô Tử Lạc."Mặc kệ anh yêu tôi hay không, tôi chỉ muốn nói với anh." Giọng nói cô dừng lại, có chút khàn khàn và chút nghẹn ngào, ngay đến môt câu nói cũng không thể rõ ràng... "Em yêu anh..." Câu nói cuối cùng cứ như vẩy rời khỏi môi cô, biến mất tại bên tai Duệ Húc, bàn tay Duệ Húc định đẩy cô ra cứng lại, cả người như chết lặng, có rất nhiều người con gái đã từng nói với hắn câu nói này, như lại không có ai giống cô, câu nói yêu mà đầy thương tâm cùng đau xót. Hắn cứ ngơ ngẩn đứng đó, thậm chí quên mất mình cần phải đẩy cô ra. Tô Lạc nghe thấy tiếng tin hắn đập, thật mạnh mẽ giống như trước kia, cuối cùng cô buông tay ra, bất kể có bao nhiêu thời gian thì cũng đã trôi qua rồi, lưu luyến hơn nữa cũng phải rời đi, cho dù có như thế nào, cô cũng không oán hận hắn. Cô xoay người, từng bước hướng tới cầu thang, "Chồng, anh biết không, em sẽ không hận anh, thật sự không hận anh, còn có cảm ơn anh, đã tặng em một lễ vật tốt nhất, đứa bé không hề gây phiền phức cho em, đó là tất cả hi vọng của em, là động lực suy nhất để em tiếp tục sống thật tốt." Cô đưa tay đặt lên bụng, chớp mắt, nước mắt không ngừng rơi xuống, từng giọt một rơi trên bậc thang. Tách một tiếng, âm thanh đó chỉ có một mình cô nghe thấy. Âm thanh của trái tim cô đang vỡ dần.

*****

Duệ Húc nhìn thân ảnh cô biến mất dần trước mắt, bàn tay hắn nắm chặt lại, ánh mắt màu trà u ám, sâu thẳm lại có chút trống rỗng. Đột nhiên, hắn như một cơn gió đi ra ngoài, có một thứ gì đó không có cách nào ngăn lại, cảm giác đau đớn cấu xé trái tim, dường như hắn đang mất đi cái gì, cũng không biết phải tìm thứ gì. Tô Lạc nghe thấy tiếng đóng cửa, khóe môi khẽ cong lên, cô thu dọn đồ đạc của mình, giống như khi cô đến đây, đồ đạc của cô cũng chỉ có như vậy, một chút quần áo đơn giản, còn những thứ khác đều là của hắn cho cô, cô không thể mang những thứ này đi được, thứ cô có thể mang đi duy nhất, chính là đứa bé trong bụng cô. Một chiếc va li nhỏ, nhẹ, sơ sài, mở cửa, tất cả giống như đã trôi qua rất lâu rồi, cô vẫn nhớ rất rõ, ngày đầu tiên cô tới đây, căn nhà này đều không thay đổi còn phong cảnh bên ngoài thì đã thay đổi rất nhiều. Vườn hoa hồng đã khô héo, lá cây đong đưa, bị gió thổi bay, không biết những chiếc lá này sẽ bay tới nơi nào, rồi cũng sẽ tan biến, giống như trái tim cô vậy, người của cô đi rồi, chỉ có trái tim là không có cách nào mang đi. Cô nhìn một lượt tất cả, có rất nhiều lưu luyến, không muốn rời khỏi nơi này, cuối cùng cũng phải đi."Tạm biệt, " cô nhìn mọi thứ rồi nói, giống như tiếng gió thổi, mờ nhạt, vô vọng... Từng bước, rời khỏi nơi này, không biết sẽ đi đâu, cũng không biết cuộc sống trước mắt sẽ như thế nào. Cô chỉ biết, chình mình cần phải rời khỏi nơi này... Sau đó đem hạnh phúc trả lại cho hắn. Hắn nói nếu không có cô... Hắn sẽ rất hạnh phúc. Như vậy, cô sẽ không xuất hiện nữa... Tập đoàn Húc Nhật, trên tầng bốn năm bị bao phủ bởi một áp lực vô hình. Nhất là văn phòng Duệ Húc, thật sự rất đáng sợ, hắn nhắm mắt lại, bàn tay đặt trên bàn nắm chặt thành quyền. Đột nhiên hắn mở mắt ra, tay hung hăng đập mạnh xuống bàn. Hắn tuyệt đối sẽ không để ý, người phụ nữ kia chỉ là quân cờ, đây không biết là hắn đang nói với người khác, hay tự nói với chính mình."Húc..." Cánh cửa phòng mở ra, Vệ Thần đi vào, "Anh không nhớ sao, hôm nay chúng ta có một cuộc họp quan trọng." Vệ Thần tốt bụng nhắc nhở Duệ Húc, mới đó mà hắn đã u ám như vậy, làm ọi người trong tập đoàn hoảng sợ, chỉ sợ chọc phải hắn thì không biết sẽ bị như thế nào."Húc, anh làm sao vậy, bị mãn kinh sớm sao?" Cho tới bây giờ, người dám mở lời bông đùa với hắn, ngoại trừ Vệ Thần sẽ không có người thứ hai. Duệ Húc không nói gì, nhìn chằm chằm vào chiếc bàn trước mặt, Vệ Thần lại gần, hai tay chống trên bàn làm việc, "Húc, đây là lần đầu tiên tôi thấy bộ dạng này của anh đấy, giống như bị mất hồn vậy." Vệ Thần chớp chớp mắt, cả gương mặt khẽ nhăn lại, chẳng phải sau khi ra viện hắn rất tốt sao, giờ lại biến thành thế này, có phải bị di chứng gì không, nhưng hắn bị bệnh dạ dày mà, đâu có phải bị bệnh ở đầu đâu. Bàn tay Duệ Húc đặt trên bàn khẽ động, từ từ nhắm mắt lại rồi mở ra."Trữ San mang thai, " Hắn lãnh đạm nói."A, chuyện sớm hay muộn, " Vệ Thần chẳng có vẻ gì bất ngờ trả lời, bọn họ mỗi ngày đều ở cùng nhau, có đứa bé là chuyện bình thường."Đứa bé là của anh hay của hắn?" Bởi vì là khán giả trung thành nhất, nên Vệ Thần mới nắm bắt mọi thứ nhanh như vậy, hắn cũng là người hiểu rõ Duệ Húc."Hiện tại còn chưa biết, phải chờ xét nghiệm ADN." "Nếu như đứa bé là của anh?" Vệ Thần nhíu mày, khóe môi nhếch lên có chút châm chọc, cho dù ở trên thương trường địa vị của Duệ Húc có cao cỡ nào, làm việc có tuyệt vời tới mức nào, cuối cùng vẫn không thoát khỏi bàn tay của cô gái đó. Chỉ vì một người đàn bà như vậy, đáng sao? "Tôi sẽ kết hôn với Trữ San, con tôi không có khả năng nhận người khác làm cha." Duệ Húc lãnh đạm nói."Nếu không phải của anh?" Vệ Thần xoay người ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt sâu xa, dò xét hắn. Duệ Húc lại không nói gì, hay không muốn trả lời, cái này chỉ có mình hắn biết."Tôi ly hôn rồi, " Duệ Húc đứng lên, cả người lộ vẻ cứng ngắc."A, hiểu được, đây cũng là chuyện sớm hay muộn, cô ấy rời khỏi anh càng sớm thì càng tốt, may ra còn tìm được hạnh phúc, " trái tim Duệ Húc vì những lời này mà nhói đau, rời khỏi hắn, cô ấy thực sự sẽ tốt hơn sao? Hắn nhìn hai bàn tay mình, vẫn cảm giác được hởi thở của cô, bi thương tới nỗi tim của hắn cũng đau. Rất nhiều người phụ nữ nói yêu hắn, Trữ San cũng nói yêu hắn, vì sao hắn lại chỉ nhớ tới câu nói của cô nhất. Nặng nề, đè nén."Nếu anh thấy không thoải mái, tôi sẽ đổi ngày họp, tôi nghĩ hiện tại anh cũng không có tâm trí để họp." Vệ Thần đứng lên, đi ra ngoài, chuyện riêng tư không xử lý tốt, sớm hay muộn cũng phát điên, Duệ Húc là người, không phải đầu gỗ, cũng chẳng phải máy móc."Không cần, giữ nguyên đi, " giọng nói Duệ Húc vang lên, Vệ Thần đi gần tới cửa, đứng lại, khẽ nhún vai, tùy hắn vậy. Cửa đóng lại, cả căn phòng lại chìm trong im lặng, sự im lặng khiến người khác ngạt thở, hắn nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, nhìn ra bên ngoài, ánh mắt u ám tăm tối. Tô Lạc dùng chính số tiền mình có kiếm một căn nhà trọ nhỏ, cô phải sử dụng khoản tiền gửi, còn có số tiền lương khi làm việc ở tập đoàn Húc Nhật..., sau khi trả tiền thuê nhà cũng không còn bao nhiêu, cô cần phải tìm việc phải làm việc, cô ngồi trên chiếc giường nhỏ, hai tay ôm đầu gối. Sắc trời bên ngoài tối dần, nơi này là ngôi nhà mới của cô, cô hít hít cái mũi của mình, tự nói với mình, không thể khóc nữa, phải kiên cường lên. Cô cầm tờ báo đi tìm những công ty đang tuyển người, nhưng, tìm gần một ngày vẫn chưa tìm thấy việc thích hợp. Ngẫu nhiên, cô nhìn thấy một cửa hàng bán đồ trẻ con, bước chân không tự chủ đi thẳng tới, đứng ngoài tấm thủy tinh trong suốt, cô nhìn thấy rất nhiều bộ quần áo nhỏ xinh, đôi giày bé bé, ngón tay chạm vào tấm kính, mọi mệt mỏi đều biến mất, chỉ còn lại nụ cười. Thật là đáng yêu, đẹp quá, cô đưa tay sờ vào túi, những thứ đồ bên trong này, cái gì cô cũng không mua nổi. Không sao, cô sẽ kiếm tiền, cô tiếp tục cười, từ tấm kính phản chiếu bóng người mảnh khánh gầy yếu, nhưng trong đôi mắt lại lộ rõ tình cảm mẹ con sáng chói động lòng người.


Crypto.com Exchange

Chương (1-157)