Truyện:Người Chồng Máu Lạnh - Chương 076

Người Chồng Máu Lạnh
Trọn bộ 157 chương
Chương 076
0.00
(0 votes)


Chương (1-157)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Tô Tử Lạc, " giọng nói lạnh lùng mang theo sự cảnh cáo, vẫn không có một tiếng động đáp lại hắn. Hắn đặt tay lên nắm cửa, dùng sức vặn, đồng thời hàng lông mày nhíu chặt lại."Tô Tử Lạc..." Cửa mở ra... Hắn đưa mắt nhìn vào trong, căn phòng trống trơn, có chút đồ đạc, mọi thứ đều rất sạch sẽ thoáng đãng, trên bàn có một quyển vở và một cái búi. Lại không hề thấy người. Cả người Duệ Húc có chút cứng lại, trong một giây lát tim như ngừng đập, đúng ta là không có lí do để sợ hãi nhưng hắn thực sự đang sợ cô biến mất."Tô Tử Lạc, cô gái chết tiệt này, nếu cô dám chơi trò mất tích với tôi, tôi sẽ cắt đứt chân cô, " hắn vội vàng xoay người, không để ý cà vạt vẫn xieu vẹo trên cỏ, cầm lên chìa khóa xe vội vàng đi ra ngoài, thậm chí, vô tình hắn cảm thấy được tay mình đang lạnh dần đi. Hắn không nghĩ nguyên nhân vì sao mình lại như thế, hắn chỉ biết, hắn không thể để cô rời đi, tối thiểu là hiện tại, cô không thể rời đi, cho tới khi chuyện giữa hắn và Trữ San hoàn toàn ổn định, hắn không cần một quân cờ như cô nữa, hắn không hề ý thức dơợc, hiện tại hắn, đã quá để ý tới quân cờ này. Hắn dùng lực nắm chặt chìa khóa, ngay cả chiếc cặp đựng tài liệu cũng không thèm cầm liền mở cửa, khi cánh cửa được mở ra, bên ngoài cửa cũng xuất hiện một thân ảnh bé nhỏ, làm động tác của hắn dừng lại ngay tại đó. Tay Tô Lạc vẫn đang trong tư thế chuẩn bị mở cửa, trên tay còn túi đồ ăn, cô khẽ chớp mắt, ngẩng đầu, dường như còn bất ngờ hơn Duệ Húc. Tay cô từ từ buông xuống, ngón tay nắm chặt tùi đồ ăn, cúi xuống, đi qua Duệ Húc. Mỗi bước đi vào, trái tim của cô lại chìm xuống, nặng nề. Có lẽ, hắn cũng không muốn gặp cô, có lẽ sự lo lắng đó giành ột người con gái khác. Có lẽ, cô ở đây chính là cản con đường của hắn. Nhưng vừa đi được vài bước, cánh tay mảnh khảnh của cô bị người dùng sức kéo lại, dùng lực thật mạnh, khiến cô đau suýt kêu thành tiếng. Ngẩng đầu, ánh mắt màu trà u ám, cô nhìn thấy chính mình ở trong mắt hắn, cô thật gầy."Cô đi đâu?" Giọng nói không chút cảm xúc, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, lúc này, cảm giác mà Duệ Húc để cô cảm nhận được chỉ có lạnh lẽo cứng rắn như tảng đá, không một chút dịu dàng... "Tôi đi mua thức ăn, " cô muốn cười với hắn, lại phát hiện nụ cười này chỉ có thể nghẹn lai, không thể nào thoát ra."Cô đi mua thức ăn?" Hắn hỏi lại một câu, quên mất tay hắn vẫn dùng sức kéo cánh tay cô, lực lại tăng thêm một chút. Tô Lạc cắn nhẹ môi dưới, chịu sự đau đớn hắn giành cho cô, giống như trái tim cô, đều là do hắn khiến cô phải đau đớn."Vì sao cô phải đi mua?" Ánh mắt hắn nhìn thăng túi đồ ăn cô đang cầm trên tay, bên trong đều là thức ăn, vì sao cô không nói cho hắn, cô không biết, vừa rồi hắn... Vừa rồi hắn... Hắn hít một hơi thật sâu, cự tuyệt suy nghĩ vửa rồi của chính mình, hắn không hề quan tâm tới cô, hắn chỉ lo nếu mất quân cờ sẽ có chuyện thôi."Sau nà, chuyện mau thức ăn, tôi sẽ tìm người làm. Cô đi ra ngoài định làm tôi mất mặt sao?" Hơi thở hắn dường như lạnh hơn vài phần, hắn đưa mặt gần trước mắt cô, nhìn chằm chằm cô đang cắn môi dưới, đột nhiên buông tay cô ra, khi buông ra rồi mới phát hiện, cánh tay mảnh khảnh của cô có khi nào bị hắn nắm gãy rồi không. Cô ngu ngốc sao? Đau không biết nói."Tôi biết rồi, " Tô Lạc cúi đầu, cười khổ một chút, ngay cả một chút tự do cũng không có sao? Hắn dưa tay dùng sức nắm láy cằm cô, bắt cô phải nhìn hắn, vẫn không có chịu nhẹ nhàng nào, hắn đang dùng sự thô lỗ của mình để chứng minh cái gì đây, đè nén cái gì đây. Tô Lạc thấy được ngọn lửa đang bùng lên trong mắt hắn, không phải nóng mà là lạnh."Nhớ, trò chơi của chúng ta vừa mới bắt đầu, khi Trữ San còn chưa được an toàn, cô vẫn là quân cờ của tôi, nếu cô dám chơi trò mất tích với tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua, tất cả những chô cô tới, tôi nhất định sẽ tìm ra và phá nát nó." Hắn gằn từng tiếng lãnh khốc nói, gương mặt tuấn mĩ chỉ còn lại tàn nhẫn cùng lãnh khốc."Anh yên tâm đi, tôi sẽ không đi, " Vẻ mặt cô có chút hốt hoảng, tim cô như bị con dao nhọn cứa vào, không cần phải nói hai chữ quân cờ kua có được không, hắn thức sự quá tàn nhẫn, hắn không biết, hai chữ kia, giống như dao găm vậy vạch từng vạch vào trái tim cô, thật sự, so với tất cả cô đều biết thân biết phận của mình, hắn không cần phải như thế, không cần phải như thế. Vẻ mặt cô ảm đạm, Duệ Húc từ ánh mắt cô nhìn thấy sự thống khổ khắc cốt ghi tâm. Trong giây lát, hắn buông lỏng tay. Dường như không thể đối mặt với cô như vậy, hắn không muốn thừa nhận, vừa mới đây thôi, tim của hắn có cảm giác đau đớn chưa từng có, không phải đau tới tan nát cũng đủ khiến hắn cảm thấy khó thở. Hắn xoay người, cầm chiếc cặp tài liệu đi qua người Tô Lạc, không hề liếc nhìn cô một cái, giống như cô là người xa lạ, có lẽ hắn thật cho rằng, cô chỉ là một quân cờ của hắn... Tô Tử Lạc im lặng đứng nguyên tại chỗ, cô vẫn luôn cúi đầu, cho tới khi cô không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa, mới xoay người lại, gương mặt tái nhợt đậm nước mắt, vô cùng thê lương. Gió cuối thu ngày một lạnh hơn. Sắc mặt Duệ Húc không tốt đi vào tập đoàn Húc Nhất, trên gương mặt kia viết rất rõ, chớ lại gần, khiến tất cả mọ người đều tránh xa, bộ dạng này của hắn, tin rằng hôm nay tâm tình hắn thực sự là không tốt rồi."Mấy người nói xem, hôm nay tổng tài bị làm sao vậy?" Khi Duệ Húc bước vào thang máy chuyên dụng đi lên tầng bốn năm, có vài nhân viên bắt đầu bàn tán."Cô không phát hiện sao? Nghe nói chồng cô Tề đã trở lại, cho nên, vài ngày tới cô Tề sẽ không đi làm." một cô gái nghe thấy liền cẩn thận nói, những tin bát quái từ trước tới nay không hề rời khỏi bọn họ nhất là những tin về một vị tổng tài anh tuấn trẻ tuổi này."Rõ ràng cô Tề xứng đôi nhất với tổng tài, tiếc rằng..." Có người thở dài nói."Dù thế nào đi nữa họ vẫn có thể ly hôn sau đó lại kết hôn, cô xem họ xứng đôi thế cơ mà..." "Khụ..." Có người còn muốn nói tiếp lại bị một tiếng ho làm cho giật mình. Khi họ nhìn thấy người bước tới trước mặt họ, tất cả hơi hoảng cúi đầu, "Phó tổng..." giọng nói có chút chột dạ, dù sao cũng là lãnh đạo trực tiếp, cho dù có thế nào vẫn là sếp. Bọn họ cảm thấy sợ hãi."Tôi không hi vọng một lần nữa nghe được những chuyện như vậy, đây là công ty không phải cái chợ, " Vệ Thần nhìn chằm chằm những nhân viên này, có chút tức giận. Ly hôn rồi lại kết hôn, họ đang biết kịch bản sao?

*****

Hắn xoay người, không quan tâm vẻ mặt của mấy người kia đang như thế nào, hắn nhìn thang máy đã dừng lại ở tầng bốn năm, hàng lông mày nhíu chặt. Húc, sống yên ổn không tốt sao? Một người vợ thích hợp như thế còn chưa đủ sao? Vì sao những thứ đơn giản ngay trước mặt lại không cần, toàn tìm kiếm những thứ xa xôi. Vệ Thần có chút tức giận thở dài. Duệ Húc giam mình trong văn phòng, cả văn phòng mang theo hơi thở âm u, áp lực, ngay đến thư kí của hắn cũng không dám tới gần, nơi này áp suất ngày một giảm làm người khác cảm thấy khó thở. Quản lý nghiệp vụ không ngừng lau mồ hôi trên trán, rõ ràng đang cuối mùa thu, vậy mà trên đầu hắn không ngừng chảy mồ hôi, Duệ Húc vẫn lạnh lùng nhìn tập tài liệu hắn đưa lên, áp lực ngày một lớn."Tổng tài... Nếu không có vấn đề gì, tôi có thể... Đi được không?" Hắn cẩn thận nói, hắn đã đứng ở đây rất lâu rồi, chân cũng cảm thấy tê rần, ngày hôm nay tổng tài có chút khác, thật đáng sợ, loại áp lực này giống như một bàn tay lớn đang ghìm ở cổ hắn, thật khó chịu. Duệ Húc vẫn chăm chú nhìn tài liệu, một lúc sau mới đặt xuống bàn, tay khẽ phất ý bảo hắn đi ra. Quản lí nghiệp vụ vội vàng đi ra ngoài, giống như đang lẩn trốn, bảo toàn tính mạng vậy. Đóng cửa lại, hắn không ngừng vỗ lồng ngực, thật may mắn đã thoát nạn... Thư kí nhìn hắn có chút đồng tình. Thở dài một hơi. Họ chỉ biết hi vọng, ngày mai tổng tài sẽ không như hôm nay, nếu không, cuộc sống của họ không biết sẽ phải trải qua như thế nào đây. Một lúc sau, Duệ Húc gập quyển tài liệu lại, ánh mắt màu trà âm u, đã nửa ngày rồi, hắn cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, trong lòng hắn bề bộn, hắn chỉ biết, bây giờ cái gì hắn cũng không muốn. Nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, ánh mắt sâu thẳm thâm trầm, không có chút rối loạn, lo nghĩ, đây mới chính là con người Duệ Húc, một người không có chút nhược điểm cũng tình cảm. Hắn cầm điện thoại lên, ngón tay bấm nhẹ, gọi tới một dãy số, hắn tựa lưng vào thành ghế. Tiếng tút tút không ngừng truyền tới, đầu bên kia không có ai nhấc máy, lúc sau, hắn buông điện thoại xuống, trán khẽ nhăn lại."Điện thoại của em kêu?" Trong quán cà phê yên tĩnh, Vũ Nhiên tốt bụng nhắc nhở người ngôi đối diện hắn Tề Trữ San, sau đó cầm cốc cà phê lên, bờ môi lướt quá, uống một ngụm nhỏ, trong mắt hắn như ẩn như hiện sự mờ mịt, khiến cho người khác không thể biết hắn đang suy nghĩ gì."Không có việc gì, chắc là gọi nhàm số, " Trữ San lấy điện thoại di động ra, rất nhanh liền cất đi, trái tim cô lúc này có chút không yên, dưới ghế cứ như có kiến lửa khiến cô đứng ngồi không yên, bây giờ cô thực sự khó chịu."Nếu em có việc, vậy đi trước đi, " Vũ Nhiên đặt chiếc cốc trong tay xuống, đưa tay lướt qua mái tóc xoăn của cô, động tác dịu dàng như gió, khiến Trữ San như bị điện giật, có lẽ cô đúng là một người đa tình, cô không cự tuyệt nổi tình yêu của Duệ Húc cũng không thể từ chối sự dịu dàng tuyệt vời của Vũ Nhiên."Không có việc gì, " Cô cười có chút mất tự nhiên, kéo tay Vũ Nhiên áp vào mặt mình, híp hai mắt lại, đây là điều cô muốn, cô thực sự thỏa mãn. Vũ Nhiên đưa tay kia cầm chiếc cốc lên, nhìn ra phía ngoài, trong mắt hiện lên gì đó? Cũng là không ai hay biết. Duệ Húc đang xử lý tài liệu, một tay đánh máy tính, một tay dở tập tài liệu trước mặt... Chuông báo có thư điện tử gửi đến, hắn nhíu mày, rất ít người gửi thư điện tử cho hắn. Hắn ấn nút. Một giây sau, sắc mặt hắn tối lại. Đó là một tấm hình, chụp một đôi nam nữ tình cảm sâu đậm, cô gái kéo bàn tay người đàn ông áp lên má mình, vẻ mặt thật hưởng thụ. Phựt một tiếng, Duệ Húc liền tắt máy tính đi, cả người chìm vào trong ghế. Hắn nhếch môi cười, một nụ cười thật cô đơn lạnh lẽo, nhưng hắn không biết trên đời này cũng có một người cô đơn lạnh lẽo giống như hắn. Duệ Húc về tới nhà, hắn đứng bên ngoài thật lâu mới đẩy cửa đi vào, trên bàn có một chiếc bát nhỏ, hắn cứ đứng đó nhìn, bụng hắn kêu lên một tiếng, cả ngày hôm nay hắn hình như chưa ăn gì. Mơ hồ nghe được âm thanh phát ra từ phòng bếp, hắn biết là cô, hắn xoay người, đi về phía cầu thang. Tô Lạc đi ra vừa lúc thấy cánh cửa phòng hắn đóng lại, hai tay buông xuống, có chút cứng nhắc, nước mắt trào ra, ngay cả một cái nhìn một lời nói hắn cũng không muốn. Cô ngồi xuống, cầm đũa lên ăn, một bát mì nóng, bữa ăn tối đơn giản của cô, thức ăn cô mua không nhiều lắm, không biết có thểăn bao nhiêu lâu, hắn đã nói qua, sẽ có người đi mua thức ăn, nhưng cô sợ hắn quên, trong lòng hắn không còn Tô Tử Lạc, còn cô lại không dám hi vọng nhiều, hắn sẽ nhớ, sẽ nhớ ở đây còn một Tô Tử Lạc cần phải tồn tại sao. Cô ăn một miếng, lại nhìn nhìn, không biết bao giờ mới ăn hết cái bát mì này đây. Sau khi ăn xong bát mì, cô đặt tay lên bụng, mỉm cười, gương mặt vẫn như cũ không thể che đi được sự cay đắng. Cô đi lên tàng, cố gắng bước thật nhẹ, khi cô bước gần hết cầu thang lại nghe thấy tiếng rên rỉ như có như không truyền tới, cảm giác đau lòng ập tới. Cô đứng ở đó, không biết phải làm sao, đi lên cũng không được, đi xuống cũng không xong. Cô ngơ ngác nhìn căn phòng kia, cô biết, tiếng rên rỉ là từ phòng kia truyền tới. Cô xoay người, đi về phía phòng mình vì cô biết, hắn không muốn gặp cô. Nhưng âm thanh như vậy không ngừng truyền tới... Thống khổ, áp lực... Cũng khiến cô đau lòng. Cô dừng lại, xoay người đi về phía phòng hắn, đứng ngoài cửa, tiếng rên rỉ ngày một rõ ràng. Cô đẩy cửa ra, bên trong phòng mờ tối, rèm cửa kéo che kín ánh sáng. Người đàn ông nằm trên giường không ngừng co người lại, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, lông mày hắn nhíu chặt lại, dường như rất đau đớn. Nhưng dù thế nào, hắn cũng cố gắng để không phát ra tiếng kêu lớn, cố gắng nhẫn nại đau đớn, hắn thực sự rất cố chấp."Chồng..."Tô Lạc vội vàng đi và, thậm chí quên mất việc gọi hắn là chồng, từ lâu hắn đã không cho cô gọi như vậy."Anh làm sao vậy?" Tay cô đặt lên trán hắn, phát hiện, cả người hắn lạnh toát, quần áo ướt đẫm mồ hôi.


Crypto.com Exchange

Chương (1-157)