Truyện:Người Chồng Máu Lạnh - Chương 053

Người Chồng Máu Lạnh
Trọn bộ 157 chương
Chương 053
0.00
(0 votes)


Chương (1-157)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Từng cơn gió thổi bung sợi tóc trước trán hắn, hắn mím môi, bước thẳng về phía trước. Ngồi ở trong xe, hắn không có lái xe, châm một điếu thuốc lá. Bắt đầu hút thuốc, dường như đã rất lâu hắn không như vậy, khóe mắt nheo lại hiện lên tia rét lạnh, còn lạnh hơn cả gió đông. Tô Lạc ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ trên tường, một bàn đồ ăn đã nguội lạnh, hắn vẫn chưa về, cô bưng thức ăn đi vào phòng bếp hâm nóng, mỗi lần đi ra đều nhìn về phía cửa, không biết bây giờ hắn đang làm cái gì, cô đi tới cầm chiếc điện thoại lên, cuối cùng vẫn buông xuống, cô chỉ biết mỗi số điện thoại ở văn phòng hắn, mà bây giờ đã tan sở, không có ai tăng ca trễ như vậy, cô lại không biết số điện thoại riêng của hắn. Cô đi lên tầng, lại nhìn nhìn cánh cửa, cánh cửa vẫn đứng yên như cũ, một âm thanh nhỏ cũng không có, bể bơi phía bên ngoài cũng yên lặng không một gợn sóng. Cô mở cửa phòng, đi vào, thấy căn phòng đã được mfnh dọn dẹp sạch sẽ, gối chăn được xếp chỉnh tề trên giường, có hai chiếc gối đầu, trong nhà tắm cũng nhiều đồ dùng hơn, trong tủ quần áo của hắn cũng có treo quần áo của cô, tuy là không nhiều, nhưng những thứ này đã đánh dấu đây là phòng của hai người. Cô ngồi trên giường, ôm chiếc gối đầu vào trong lòng, nhớ tới người đàn ông luôn lạnh lùng kia mở miệng gọi một tiêng vợ, đôi môi hồng khẽ cong, trái tim như nở ra, thật ấm áp. Chiếc đèn ngủ tỏa sáng càng làm gương mặt cô hồng hơn, trong ánh mắt nồng đậm ôn nhu. Nhắm mắt mơ màng, cô có cảm giác như có ai đang nhìn mình, cô mở mắt ra, trong không khí có mùi hương của rượu đỏ, còn có hơi thở mang vị thuốc lá quen thuộc, khiến lông mày cô nhướng lên, cô ngồi dậy, nhìn thấy người đàn ông in lặng đang ngồi ở bên giường. Hắn quay lưng về phía ánh sáng, ánh sáng như bị chắn sau tấm lưng to lớn đó, hắn giống như một tảng băng lớn ở Bắc Cực, chỉ cần liếc mắt một cái, nhìn thấy ngay sự giá lạnh đến thấu xương, giống như một thiên thần tới từ địa ngục, hắn được sinh ra để hủy diệt. Tô Lạc muốn nói gì đó, thấy được bóng ma ngày càng lớn trước măt cô, rất nhanh, một cơ thể đầy mùi rượu ôm chặt lấy cô, cô chỉ biết ngẩn người, không có giãy dụa. Hắn uống rượu, hơn nữa còn uống rất nhiều."Anh...." Cô muốn hỏi làm sao vậy, môi lại bị đôi môi hắn chặn lại, thậm chí hắn còn dùng răng mình cắn môi cô, cô đau, đau đến nhăn mày, nhưng cũng không hề giãy dụa. Cô khẽ ngẩng đầu lên, thấy được sự đau thương trong mắt hắn, đột nhiên cô thấy trái tim thật đau, hai tay càng ôm chặt lấy cổ hắn. Người này giống như một con thú hoang dã, không ngừng cắn cắn thân thể cô, linh hồn của hắn, còn có tất cả của cô. Bàn tay hắn dùng sức xé nát quần áo trên người cô, sau đó tự xé quần áo mình, cô còn chưa kịp phản ứng, hắn đã trực tiếp tiến vào thân thể cô, dùng sức đụng chạm và thân thể gượng gạo của cô. Một giọt nước mắt từ khóe mắt Tô Lạc chảy xuống, môi cô tái nhợt, đau, đau quá... Còn đau hơn cả lần đầu tiên, đây cũng là lần đầu tiên cô biết, hóa ra, quá khứ hắn có bao nhiêu dịu dàng, cô đem mặt mình dám chặt vào lồng ngực hắn, chịu đựng sự đau đớn giày xé thân thể, buổi tối này, hắn như một kẻ điên đoạt lấy thân thể cô, đến hơi thở nóng rực cũng không có, còn cô đem toàn bộ nước mắt nuốt vào trong. Chồng, nếu anh mệt mỏi, anh còn có em. Chồng, nếu em không thể giúp gì cho anh, chỉ cần anh cần, em đều có thể cho anh. Chồng .... Không cần phải tự làm đau mình? Thân thể cô khẽ run lên, mỗi một ánh nhìn đều không oán không hận đến ngốc nghếch, cho dù thân thể đau như vậy, giống như cả người bị xé thành hai, nhưng cô vẫn cười, cười rất dịu dàng. Bóng đêm buông xuống thật dịu dàng, thỉnh thoảng từng cơn gió lạnh thổi tung một góc rèm cửa, tiếng thở dốc trong phòng cũng ngừng lại, Tô Lạc cuộn cả người rúc vào trong lòng Duệ Húc, chợt cô ngẩng đầu lên, trong bóng đêm, ánh mắt cô thật trong trẻo. Từ đầu tới cuối, không oán không hận. Chỉ có yêu và yêu. Ánh nắng mặt trời ấm áp bị chắn sau cánh cửa sổ dày, bên trong căn phòng tràn ngập ánh sáng, thân thể Duệ Húc khẽ giật giật, say rượu khiến hắn bị đau đầu, không thoải mái mở mắt ra, thấy được gian phòng của mình, từng hơi thở nhẹ nhàng của một cô gái, hắn cúi đầu, nhìn cô gái trong lòng mình. Nháy mắt tim hắn như bị bóp chặt, vội vàng lật tấm chăn trên người ra, đôi môi cô sưng lên đỏ mọng, nhìn rõ dấu vết bị cắn, hàng lông mi dài thỉnh thoảng khẽ rung lên, ngẫu nhiên một giọt nước mắt trong suốt đẹp đẽ chảy xuống, đẹp khiến người khác phải đau lòng. Thân thể cô co rúm lại, trên làn da trắng nõn đầy vết xanh tím, có cắn, có bóp, còn có nắm chặt. Nhất là ở thắt lưng, có một mảng lớn xanh tím, nhìn rất thê thảm, Duệ Húc khẽ nheo lại hai mắt, sau đó hắn nhắm mắt lại, đắp lại chiếc chăn. Dường như hắn nhớ tới cái gì đó, đêm qua cô không phản kháng sao, hắn biết ngày hôm qua mình đã thô bạo như thế nào, thậm chí hắn cố tình dùng sức để làm đau cô, cô chỉ có thể chấp nhận, hắn không có một chút ôn nhu nào sao? Tay hắn đặt lên gương mặt cô, nhẹ nhàng xoa, sau đó xoa hàng lông mi đẫm nước, vì sao cô khóc, bởi vì đau sao? Cảm giác như có gì cọ cọ trên mặt, Tô Lạc mở mắt ra, cô nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Duệ Húc, còn có sự tự trách mình, như vậy thôi cô đã thỏa mãn rồi, cô biết không phải là hắn cố ý, cái kia là đủ rồi, thật sự đủ rồi."Đau không?" Duệ Húc đưa tay chạm nhẹ vào môi cô, dịu dàng xoa, giọng nói lạnh lùng lúc này lại có chút đau lòng."Không đau, " Tô Lạc lắc đầu, ánh mắt lấp lánh ý cười."Không có vấn đề gì, em không đau, thực sự không đau, " cô nắm chặt Duệ Húc, miệng nói không đau, nhưng hai chân, cảm giác đau đớn như lửa đốt truyền tới."Cô gái ngốc, " Duệ Húc ôm chặt lấy cô, ánh mắt màu trà âm u sâu thẳm, không còn máu lạnh, không còn vô tình. Có một thứ gì đó nhiều hơn, lại có thứ gì đó được che dấu kĩ hơn. Tô Lạc dựa vào lồng ngực Duệ Húc, nghe tiếng trái tim hắn đập, thân thể có đâu, cô vẫn nở nụ cười, cười thật ngọt ngào, thật đẹp. Ngày hôm nay, Duệ Húc không đi làm, hắn ở nhà với cô.

*****

Tập đoàn Húc Nhật, Vệ Thần nhìn cánh cửa phòng tổng tài vẫn đóng chặt, mệt mỏi cúi đầu, hắn thực sự mệt muốn ngất rồi."Phó tổng, Giang tổng tới rối." Thư kí của hắn đi từ phía sau nói."Phó tổng, ngài không nên quên, ba giờ có một cuộc họp." "Phó tổng, một số hợp đồng vẫn chưa có chữ kí..." Thư kí của hắn tiếp tục nói, ánh mắt hắn đau khổ, cả gương mặt bắt đầu cười một cách cứng nhắc, trên thế giới này thiếu ai, trời cũng không sập, nhưng tập đoàn Húc Nhật thiếu Lê Duệ Húc liền gặp phiền phức, còn Vệ Thần thiếu Duệ Húc sẽ bị mệt chết. Hắn lau một chút mồ hôi trên trán, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, Húc a Húc, ngày mai nhất định anh phải tới, nếu không, anh cũng chỉ có thể tặng tôi một phần mộ. Hôm nay, hắn bị mệt sắp chết rồi, cái người mà hắn cho rằng không tới thì công ty sẽ gặp phiền phức, lúc này đang cùng với vợ hắn, nhần rỗi ngồi ở bên bể bơi. Tô Lạc giúp hắn lau tóc, hắn vừa từ dưới nước lên, cả người bao trùm bởi một màng nước mỏng. Tay hắn kéo cô ngồi trên đùi mình."Khá hơn chưa?" Tay hắn vuốt nhẹ mái tóc cô đang dán vào ngực mình, trái tim đập nhanh hơn, đêm qua hắn quá thô bạo, đã làm cô bị thương, cô gái này cũng thật yếu ớt, chỉ cần hắn mạnh mẽ một chút, liền có thể bóp nát cô."Không đau, " Tô Lạc tiếp tục lắc đầu, Duệ Húc nhíu chặt lông mày, lại là câu này, mấy câu này được lặp đi lặp lại, không đau, không có vấn đề gì, rất khỏe, rõ ràng trên gương mặt lộ rõ vẻ tái nhợt, nếu như nói cô không có việc gì, tên của hắn sẽ đọc lộn ngược."Xin lỗi, hôm nay lại làm anh không đi làm, " Tô Lạc vòng tay ôm hông hắn, cô rất thích hơi thở của hắn, trên người hắn vẫn còn nước sẽ làm ướt quần áo cô, nhưng cô vẫn không buông tay, sự dịu dàng hiếm có này, bất kì ai cũng không muốn bỏ qua."Đi làm lúc nào cũng có thể đi, vợ thì chỉ có một, " Duệ Húc xoa nhẹ tóc cô, rõ ràng hắn cảm nhận được cô gái trong lòng, thân thể khẽ run nhẹ."Tô Tử Lạc, em hãy yêu anh?", hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt đang luống cuống của cô, cô vẫn cố gắng che dấu nhưng đối với một người như Duệ Húc mà nói, một ánh mắt, một động tác, một sự rung động nhỏ, hắn đều có thể nhỉn ra. Hiện tại, hắn không muốn gì hết, chỉ muốn ở cạnh cô gái này, hưởng thụ thời gian nghỉ hiếm hoi này. Tuy chỉ có một ngày, đối với bọn họ có bao nhiêu là quý giá. Ngày hôm nay trôi qua thật chậm, nhưng dù có trôi chậm đến mấy thời gian một ngày cũng sẽ hết, thời gian trôi qua, không biết cuộc sống như vậy có thể quay lại hay không, không phải bọn họ không muốn, cũng không phải bọn họ không nguyện ý, chỉ là có những việc xảy ra, đều vượt quá tầm tay, bọn họ có đủ khả năng để chọn tình yêu chân thành nhất. Tầng bốn năm tòa nhà Húc Nhật, Tô Lạc đứng trước cửa sổ nhìn xuống thật lâu, không biết vì sao, cô cảm thấy rất chóng mặt, cao quá, hôm nay có mới có thể cảm nhận rõ được thế nào là "cao xử bất thắng hàn" hóa ra cao như thế cũng mệt mỏi như thế. Cô xoay người lại, nhìn thấy thư ký thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô, như cố gắng tìm được cái gì đó trên người cô vậy, có lẽ cô thư kí này luôn cố đoán ra thân phận của cô, cô và Duệ Húc có mối quan hệ như thế nào, cô không cần biết người khác thấy thế nào, chỉ cần bản thân cô biết là được, cô là vợ của Lê Duệ Húc, mặc kệ thân phận của Duệ Húc là gì, trong lòng cô, hắn chỉ là chồng của Tô Tử Lạc. Cô đi vào gian phòng trà, rót một chén sữa, hôm nay hắn bề bộn nhiều việc, mới có một ngày không tới công ty, trên mặt bàn tài liệu đã dày gấp đôi, đến ngay cả thời gian dùng cơm cũng không có, tổng tài của tập đoàn Húc Nhật, bề ngoài vẻ vang, ăn trên ngồi trước, có mấy ai biết được, áp lực mà hắn phải chịu so với những người khác cao hơn rất nhiều. Nắm chặt chiếc cốc trong tay, trái tim cô có chút không thoải mái, vì người đàn ông kia, hắn nhất định đang rất mệt. Cho nên, cái gì cũng có thể tha thứ, bản thân cô cũng không có tức giận. Cô bưng cốc sữa đi ra, lại thấy thư kí đưa mắt đánh giá mình, cô khẽ mỉm cười, đi ngang qua, thư kí có chút xấu hổ cúi đầu, mọi người cùng là phụ nữ, bị nhìn như vậy, là ai cũng đều sẽ cảm thấy không thoải mái. Cô đẩy cửa phòng, trừ Vệ Thần ra, cô là người duy nhất không cần gõ cửa, chỉ là cần chắc chắn người nào đó sẽ không phát hỏa và tự dưng lại xuất hiện một cô gái trong phòng. Tô Lạc đi vào, đặt cốc sữa lên trên bàn, nhìn thấy tài liệu trên bàn hắn, là vài bản thảo thiết kế, mỗi bản vẽ đều tinh xảo và hoàn mỹ. Duệ Húc buông cây bút trong tay xuống, đưa tay ra, Tô Lạc hiểu ý đi về phía sau bàn làm việc của hắn, thoáng một cái cô đã ngồi trên đùi Duệ Húc."Hôm nay cảm thấy thế nào?" Tay Duệ Húc đưa tay vuốt nhẹ má cô, một gương mặt nhỏ nhắn mịn màng không chút son phấn. Tô Lạc lắc đầu, hai má hồng lên, cô dựa đầu vào lồng ngực hắn, hai mắt nhắm hờ lại, đêm qua hắn chăm sóc cô cẩn thận, không hề chạm vào cô, đêm nay, có thể không nhất thiết phải như vậy, mỗi một câu nói, một ánh mắt đều rõ ràng như thế, cô muốn bỏ qua là điều không thể. Lê Duệ Húc bưng cốc sữa trên bàn lên uống, vẫn như trước đây, hương vị này hắn vẫn không thích, nhưng đây là của cô chuẩn bị cho hắn, hắn có chút miễn cưỡng uống hết."Hôm nay, anh có nhiều việc, em có thể đi dạo xung quanh, không nhất định phải ở đây, nếu như mệt thì vào phòng nghỉ ngơi." Hắn nói chính là một gian phòng nhỏ kia, chỉ cần hắn đồng ý, giường của hắn, cô có thể ngủ lúc nào cũng được, ai bảo cô là vợ của Duệ Húc hắn."Vâng." Tô Lạc gật đầu, nở nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng lại vô cùng đẹp. Duệ Húc hôn nhẹ lên đôi môi vẫn còn hơi sưng đỏ của cô, không dám dùng sức, chỉ sợ làm cô đau, đêm qua ôm cô ngủ, không ai biết hắn nhẫn nhịn vất vả thế nào, hắn là một kẻ buông thả dục vọng nhưng cũng là một kẻ có thể kìm nén dục vọng, rất nhiều cái không, hiện tại cũng chỉ có thể biến thành một từ có, òoàn bộ đều bởi vì cô gái này. Tô Lạc đứng lên, Duệ Húc lại tiếp tục vùi đầu vào công việc, nếu mấy thứ này làm không xong, hắn lại phải tăng ca, sẽ không có nhiều thời gian ở bên cạnh vợ hắn. Bản thân hắn lại không muốn phí phạm quá nhiều thời gian ở công ty. Tô Lạc đóng cửa lại, không quấy rầy hắn, cô không có cách nào giúp hắn, nhưng sẽ không gây thêm phiền phức cho hắn. Cô đi vào thang máy, đi xuống bên dưới, cô muốn đi ra ngoài một chút, cô vẫn chưa nhìn qua hết các nơi trong công ty, mỗi tầng đều là một ngành độc lập, nghiệp vụ của tập đoàn Húc Nhật lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, thậm chí có những cái cô chưa từng nghĩ tới.


Crypto.com Exchange

Chương (1-157)