Vay nóng Tima

Truyện:Người Chồng Máu Lạnh - Chương 052

Người Chồng Máu Lạnh
Trọn bộ 157 chương
Chương 052
0.00
(0 votes)


Chương (1-157)

Siêu sale Lazada


Tô Lạc cảm thấy hai mắt ngứa ngứa, theo phản xạ đưa tay đánh nhẹ vào tay Duệ Húc ra, lại dựa sát vào lồng ngực hắn ngủ."Vợ, mới sáng sớm em đã đánh chồng mình rồi sao? Em muốn mưu sát chồng sao?" Hắn nắm nhẹ gương mặt cô, không có chú ý tới ý cười trên mặt mình, thật chân thật và thoải mái. Đáng nhẽ gương mặt hắn phải khó chịu, nhưng bây giờ một chút trầm mặc cũng không có."Không cần..." Tô Lạc lẩm bẩm hai tiếng, hai tay ôm hông hắn, thỉnh thoảng cọ vào lồng ngực hắn, dường như đã đem lồng ngực hắn thành cái gối đầu."Được, không cần thì không cần..." Lê Duệ Húc buông lỏng tay, tiếp tục nằm, tay kia cầm lấy chiếc điện thoại di động trên bàn, xem giờ, lông mày khẽ nhíu lại, sẽ không ai nghĩ rằng tổng tài của tập đoàn Húc Nhật đi muộn, thậm chí việc giúp vợ ngủ ngon là một việc hiển nhiên, hơn nữa đã thật lâu hắn có thời gian nghỉ ngơi, thời gian nghỉ ngơi đúng nghĩa. Tô Lạc có cảm giác không đúng lắm, cô mở mắt, ánh nắng xuyên qua cửa sổ đâm thẳng vào mắt cô, cô khẽ nhíu mày, nhắm chặt mắt, sau đó từ từ mở ra, thấy ánh mắt chăm chú của Duệ Húc, ánh mắt khác hắn so với ánh mắt màu trà thường ngày."Có phải em đã dậy trễ không?" Cô thì thào nói xong, cô muốn ngồi dậy, nhưng tay Duệ Húc như song sắt ôm cô thật chặt, đừng nói là lên tiếng ngay cả cử động cũng không được. Da mặt cô hồng hồng, bộ dạng mơ mơ màng màng, thật đáng yêu."Em nói xem, vợ, em khiến chồng mình đi làm trễ rồi." Lê Duệ Húc âm thầm giễu cợt cô, nhưng trong giọng nói lại không có một điểm trách cứ, nhìn qua, hắn như đang rất hưởng thụ giây phút nghỉ ngơi hiếm có này. Buông lỏng thực ra rất đơn giản, chỉ cần hắn nguyện ý là được."Xin lỗi, em dậy ngay ..." Sắc mặt Tô Lạc trắng nhợt, đều tại cô không tốt. Lê Duệ Húc đè bả vai cô xuống, đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, "Là sao em lại thích khóc như vậy, anh lại không có trách em, " hắn thở dài, cô gái này có phải quá cẩn thận rồi, hắn cũng không phải ma quỷ, nếu không phải hắn tự nguyện, cô nghĩ cô có thể giữ hắn lại sao? "Xin lỗi..." Tô Lạc rất áy náy, cô cúi đầu, có chút đa cảm, không biết vì cái gì, có phải bởi cô đang quá hạnh phúc cho nên mới có cảm giác như thế, là sợ bị tổn thương hay sợ hạnh phúc quá ngắn."Một lát nữa anh sẽ tới công ty, em ngủ thêm một chút đi, " Lê Duệ Húc hôn nhẹ lên trán cô, cũng không phát hiện sự thay đổi của cô, hắn ngồi dậy, cầm quần áo mặc vào, lại quay lại vỗ nhẹ vào hai má cô, "Đừng đi ra ngoài, trong nhà cái gì cũng có, anh không yên tâm về em, " khóe môi hắn khẽ cong lên cười cười, "Nhớ, đem thứ này đưa vào nơi này, khi anh quay lại hi vọng nhìn thấy thứ này của em, hiểu không?" Tô Lạc nắm chặt chiếc chăn, nhẹ nhàng gật đầu một cái, cô nhìn Duệ Húc đi ra ngoài, cũng giúp cô đóng cửa. Cô nắm chặt chiếc chăn đắp trên người sau đó mới ngồi dậy, phát hiện trên người mình lưu lại rất nhiều dấu vết ân ái nóng bỏng ngày hôm qua, dường như hắn cố ý, bao giờ cũng thích lưu lại dấu vết của hắn trên người cô. Mặt cô càng đỏ hơn, cô vẫn là một cô gái dễ ngượng ngùng, đột nhiên tay cô chạm phải bụng, bọn họ cũng không dùng biện pháp tránh thai nào, không biết cô có mang thai hay không, cô có chồng, nếu tiếp tục có một đứa con nữa, như vậy cô sẽ nguyện dùng mười năm sinh mệnh để đổi lấy tất cả. Cô thật sự muốn có một đứa con, cô mặc quần áo, đi xuống giường, kéo chiếc màn lên, ánh sáng tràn vào, có chút chói mắt, nhưng cô vẫn cố gắng mở mắt thật lớn để nhìn. Mọi thứ bên ngoài sáng ngời. Cô muốn tương lai của cô cũng như vậy, cũng sẽ ấm áp sáng ngời."Chồng..." Cô cúi đầu, đưa tay đặt lên ngực, sau đó dùng lực nắm chặt, nở một nụ cười dịu dàng, thật động lòng người, dường như cô đã có được cả thế giới vậy. Lê Duệ Húc đi vào công ty, không ít người trộm nhìn hắn – một tổng tài chưa bao giờ đi muộn, hôm nay, thật là đúng là lần đầu tiên, một người cuồng công việc như hắn cũng sẽ đi muộn, mọi người đều nghi hoặc nhưng không ai dám hỏi, cũng không ai dám lên tiếng, ai bảo hắn là ông chủ, cho dù là đi muộn một ngày, hay là ngày nào cũng đi muộn đều là quyền của hắn. Lê Duệ Húc bước thẳng về phía trước, vẻ mặt hắn vẫn như mọi ngày, không phải là hắn không có nhìn thấy vẻ mặt khác thường của các nhân viên, cũng thật là lạ, hắn lại không có tức giận, thậm chí trong lòng còn có một cảm giác nói không nên lời – bình thản. Hắn bước vào thang máy chuyên dụng cho tổng tài, số người đi thang máy này cũng không vượt quá năm người. Đứng trong thang máy, dựa vào một bên, khóe môi khẽ cong lên, cái nhà kia ngày càng giống nhà, còn hắn có một lại cảm giác kích động muốn đi về nhà ngay. Hắn muốn có thể cùng cô gái đó chơi đùa vài ngày liền. Đi vào phòng làm việc, nhìn trên bàn làm việc, vẫn là chất đầy các loại giấy tờ, hắn ngồi xuống, đưa tay xoa ấn đường, thở dài một một hơi, mới bắt đầu một ngày công tác, cho dù tới trễ, những công việc cũng không có ai làm thay hắn. Điện thoại di động vang lên, hắn mở di động ra, đây là dãy số riêng, ngoài trừ cô ấy ra không có mấy ai biết, ngay đến Tô Lạc cũng không biết, hắn khẽ mím môi, rồi mới nhận điện thoại."Alo..." Giọng nói trầm thấp gợi cảm từ điện thoại truyền ra, thật hấp dẫn người khác. Đầu bên kia, cô vừa nghe thấy, thân thể khẽ run lên, cảm giác thật kỳ quái. Cô nhìn ra bên ngoài, gương mặt xinh đẹp có chút hoảng hốt."Húc, là em..." Bàn tay hắn khẽ nắm, hắn biết là cô."Húc, anh có thể giúp em được không? Em biết anh sẽ không từ chối em, " Tề Trữ San nhìn thân thể trần truồng ở trên giường, khi cô đơn, hắn luôn là người đầu tiên cô nghĩ tới, cho dù cô đã kết hôn cũng vậy, hắn là kỹ sĩ của cô, từ rất lâu đã thế."Được... Em nói đi." Lê Duệ Húc nhàn nhạt nói, gương mặt thoáng qua nét cười khổ, cô nên biết, hắn sẽ không từ chối cô bất cứ chuyện gì, chỉ cần cô nói, hắn đều làm cho cô. Sau một hồi, hắn buông điện thoại trong tay xuống, nhắm hai mắt lại, cảm nhận lồng ngực hắn phâp phồng nhanh hơn. Khi hắn mở hai mắt là lúc, sự lạnh lẽo bao trùm lấy tất cả, sự bình thản vừa rồi, toàn bộ đã bị hủy diệt.

*****

Hắn hiện tại, âm trầm, lãnh khốc, như một vị vua chúa trên chiến trường thương mại, không từ một thủ đoạn nào, bất kể là chuyện gì cũng dám làm chỉ cần đạt được cái mình muốn. Cái hắn muốn chính là kết quả, dù đem người khác giẫm đạp dưới chân mình. Cúi đầu, không ai có thể nhìn thấy sự mất mát trên gương mặt hắn, nhưng tất cả lại quá rõ ràng."Húc, chúng ta cần phải đi, " Vệ Thần trực tiếp đẩy cửa đi vào, hắn nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, buổi đấu thầu sắp bắt đầu rồi."Tôi biết rồi." Lê Duệ Húc buông tập tài liệu trong tay xuống rồi đứng lên, khóe môi khẽ nhếch, hắn nắm chặt những tài liệu tốt nhất đi ra ngoài, không ai nhìn thấy, giờ đây, lưng hắn đang rất cố gắng để đứng thẳng cũng quá cứng nhắc. Đoàn người tập trung bên trong hội trường, Lê Duệ Húc và Vệ Thần ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện truyền lại từ bên cạnh, đôi mắt Duệ Húc khép hờ, đưa tay đặt lên đầu gối, ngoài ý muốn trầm tĩnh, không ít người khi nhìn thấy Duệ Húc đến đã âm thầm quyết định rời khởi buổi đấu thầu này, có thể cùng tập đoàn Húc Nhật bất phân thắng bại, nơi này không có mấy người, so với sự lãnh khốc tàn ác của Duệ Húc, lại càng không có ai. Cách làm việc tàn nhẫn của Duệ Húc đã có tiếng, hắn có thể không để ý tới sự sống chết của người khác, có nhiều người vì phá sản mà chạy tới cầu cứu hắn, hắn chỉ lạnh lùng liếc người đó một cái, cho dù có tự sát trước mặt hắn, hắn cũng không thèm nhìn tới. Trong khi bên kia đang đoán rằng buổi đấu thầu này, không thể nghi ngờ tập đoàn Húc Nhật sẽ giành được phần thắng, lại có một đôi nam nữ ngồi một bên, cô gái dựa vào người đàn ông, hai người rất tình cảm, thậm chí tay hai người còn nắm chặt lấy nhau."Nhiên, anh đã đáp ứng em, nếu hôm nay chúng ta thành công chiếm được mảnh đất này, anh đã nói, sẽ đưa em đi nước ngoài, " Tề Trữ San kéo kéo cánh tay Vũ Nhiên, bờ môi đỏ mọng cong cong thật đẹp, rời khỏi nơi này là tốt nhất, bọn họ chỉ cần ra nước ngoài không cần quay lại nữa, như vậy, hắn cũng sẽ không còn nhớ tới người đàn bà kia. Người đàn bà kia là cái gai giữa hôn nhân của họ, không thể đụng tới, nếu đụng phải, sẽ khiến tất cả đều đau."Được... Anh nhớ, " Ôn Vũ Nhiên thản nhiên nắm tay Trữ San, ánh mắt thấy được người ngồi cách bọn họ không xa – Lê Duệ Húc, ánh mắt trở lên sắc bén. Khác hẳn với ánh mắt của ngày xưa, Lê Duệ Húc mở mắt, quay đầu, vừa lúc chống lại ánh mắt mang theo sự khiêu khích của Vũ Nhiên, hắn nhìn thấy Trữ San tựa vào người Vũ Nhiên, trong ánh mắt hiện lên cái gì đó, nhưng cũng rất nhanh biến mất làm cho người khác không thể nhìn thấu. Lại một lần nữa nhắm mắt dưỡng thần, mà không ai nhìn thấy, bàn tay hắn đặt trên đầu gối đang năm chặt, các khớp tay đều trắng bệch. Vệ Thần nhìn thoáng qua Lê Duệ Húc, tiếp tục nhìn thoáng qua đôi nam nữ tình cảm phía bên kia, không khỏi thở dài một hơi, cái này thật là không biết phải làm sao, có điều, đôi khi hắn nghĩ, cái này chính là do Duệ Húc tự làm tự chịu, không thể không nói, người này là kẻ lạnh lùng, tàn nhẫn trong công việc, lãnh khốc với người khác, mà đối với chính mình lại càng ác độc. Khi người chủ trì buổi đấu thầu đi lên, Duệ Húc vẫn còn nhắm mắt dưỡng thần, tất cả đều nằm trong bàn tay hắn."Buổi đấu thầu bắt đầu..." Giọng nói người chủ trì vang lên. Gương mặt Vệ Thần tự tin nở nụ cười, bọn họ đã chuẩn bị thật tốt, cho nên, mảnh đất này nhất định bọn họ sẽ có được. Lúc này, Duệ Húc mở mắt ra, sau đó giơ tấm thẻ trong tay lên, cả người Vệ Thần cứng lại, hắn dùng lực kéo tay Duệ Húc, "Húc, anh điên rồi sao?" Cái này không đúng với những gì trong kế hoạch. Duệ Húc vẫn lạnh lùng như vậy, con số kia giống như một cây kim, đâm mạnh vào lòng hắn, còn có hình ảnh của một đôi nam nữ thật tình cảm, đủ để sự u ám bao trúm lấy hắn. Điều này khiến ọi người đều giật mình, tất cả mọi người đều nghĩ tập đoàn Húc Nhật sẽ thắng, thật không ngờ, Duệ Húc lại thua, thua một cách thê thảm, người thắng không phải hắn mà là tổng tài mới của tập đoàn Ôn Thị, mảnh đất giá trị kia, có thể khiến cho tài sản của Ôn Thị tăng vọt lên. Không ít người tiến lên chúc mừng, vì sự phát triển của tập đoàn Ôn Thị trong tương lai mà muốn làm thân. Cái tên Ôn Vũ Nhiên này lại có thể bắt đầu thắng Lê Duệ Húc."Húc, anh làm sao vậy?" Vệ Thần vội vàng đi theo, bọn họ vẫn có thể ngăn chặn Ôn Thị, như thế nào đột nhiên lại thay đổi chủ ý. cứ như vậy mất công sức để dâng miếng thịt ngon cho Ôn Vũ Nhiên. Lê Duệ Khúc khẽ nhíu mày, lãnh đạm đút tay vào túi áo, cuộc chơi này hắn nhất định phải thắng cuối cùng lại trở thành kẻ thua. Hắn bước thật nhanh, Vệ Thần dừng bước, nhìn đôi nam nữ phía sau, thật sự là đẹp mắt, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, dường như đã hiểu tất cả. Húc, như vậy thực sự đáng sao? Kẻ thù lợi hại nhất của đàn ông là phụ nữ. Kẻ cướp lợi hại nhất của đàn ông là phụ nữ. Một người đàn ông mạnh mẽ cỡ nào khi gặp người phụ nữ anh ta yêu đều trở nên mềm yếu. Vệ Thần vội vàng chạy theo, không có nói gì nữa, hắn cảm thấy thân thể Duệ Húc đang không ngừng run lên, cho dù ánh mắt trời vẫn đang chiếu rọi, lưng hắn, bờ vai hắn, tay hắn, thậm chí cả người đều đang run lên."Thần, xin lỗi..." Giọng nói lãnh lẽo truyền tới, nhiều hay ít, có nghe thấy từ xin lỗi. Mảnh đất này, bọn họ đã ngắm từ lâu rồi, nhất là Vệ Thần, tâm huyết của hắn đặt vào tuyệt đối không ít hơn Duệ Húc. Vệ Thần đặt tay lên bờ vai Duệ Húc, thờ dài một hơ, "Người cần nhận câu xin lỗi, không phải tôi mà là anh, không nên quên, tập đoàn Húc Nhật là của anh, không phải của tôi." Bàn tay đặt trên bả vai dùng sức nắm chặt, hắn... Thật xin lỗi chính mình. Duệ Húc không nói thêm gì, ánh mắt màu trà càng ngày càng sâu xa. Đây là hàng triệu doanh nghiệp, nhưng nếu hỏi hắn có hối hận? Vẫn là câu nói kia, chuyện mà Lê Duệ Húc hắn làm, cho tới bây giờ đều không hối hận, nhưng trong mắt hắn vẫn có nỗi buồn, thực tế thật quá khó. Duệ Húc quay lại công ty, ngày hôm nay là ngày đầu tiên hắn thất bại, hắn càng trầm mặc, sắc mặt lạnh như băng, người khác nhìn đều cảm thấy đáng sợ, ngay tới vị phó tổng vẫn dễ nói chuyện, lúc này cũng chỉ biết cười khổ.

Không ai dám dây vào hai người kia, tập đoàn Húc Nhật, bắt đầu từ hôm nay có lẽ đã biến thành cơn bão lớn, trung tâm cơn bão là tầng bốn năm của tòa nhà.

Sắc trời tối dần, Lê Duệ Húc bước ra khỏi công ty, toàn thân tỏa ra khí lạnh, hắn đút tay vào túi áo, đôi mắt lạnh lẽo vô tình, lộ ra vẻ thâm trầm.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-157)