Truyện:Người Chồng Máu Lạnh - Chương 005

Người Chồng Máu Lạnh
Trọn bộ 157 chương
Chương 005
0.00
(0 votes)


Chương (1-157)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Mọi chuyện không phải như vậy đâu, Tô Tử Lạc, em mở mắt nhìn anh đi." trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi, không phải như vậy, mặc kệ cô vừa nhìn thấy cái gì, hắn sẽ khiến cô quên đi.

Tử Lạc đột nhiên mỉm cười, nhìn xuyên thấu qua người đàn ông này, cô cảm nhận hơi ấm từ thân thể của hắn, dường như tất cả đã không còn quan trọng, hắn không phải nói vậy sao, không phải như vậy, tốt rồi.

Tốt rồi. Đôi mắt cô từ từ khép lại, mưa vẫn không ngừng rơi xuống, cô cảm nhận trái tim lạnh lẽo của mình từ từ liền lại, trước mắt cô, chỉ có thiên đường.

"Nhiên..." Trữ San tức giận cắn đôi môi đỏ mọng, gương mặt của cô thật xinh đẹp, cho dù có tức giận, cô thât là một cô gái may mắn, tùy bây giờ người đều ướt nhưng vẫn rất đẹp.

Đôi mắt cô rất nhanh đẫm nước mắt, nhìn chằm chằm hai người đang ôm nhau kia, như là hai người yêu nhau đã xa cách lâu lắm rồi mớ gặp lại. Đúng vậy, người yêu, bọn họ là người yêu, vậy cô là cái gì?

Mưa trút xuống, cô ngẩng đầu, thấy trên đầu mình có chiếc ô màu đen.

"Húc." cô quay đầu nhìn gương mặt lạnh lẽo của hắn, cũng bỏ lỡ tia đau lòng thoáng qua trong mắt hắn.

"Đi thôi." hắn mím môi, hai người kia ở trong mưa như quyết sống chết cùng nhau, hắn khẽ cười lạnh.

Thực sự yêu sao? Hắn muốn xem xme, bọn họ yêu nhau sâu đậm thế nào, thật lòng cỡ nào, hắn không được người khác yêu, cho nên, hắn sẽ hủy diệt, cũng vì thành toàn người mà hắn yêu.

Tề Trữ San lẳng lặng bước vào trong xe, ánh mắt cô vẫn hướng bên ngoài xe, mưa lớn, rơi bên ngoài ngăn cản tầm mắt của cô, hai bóng người bên ngoài rất nhanh biến mất, cô muốn nhìn một lần nữa, cũng không có ai cả.

Cô khó khăn như vậy mới tiếp cận được, mới có được chuyển biến tốt đẹp như vậy, lại bị cô gái kia cướp đi, cô nắm chặt tay của mình, cô sẽ không buông tay, tuyệt đối không buông, người đàn ông kia là của cô, chỉ là của một mình cô.

"Húc, anh sẽ giúp em đúng không?" Cô khẽ đưa mắt nhìn, ngón tay khẽ kéo áo Lễ Duệ Húc, " Húc, em rất buồn, rất đau, từ trước đến nay, cho dù em muốn cái gì, anh đều giúp em, bây giờ anh vẫn giúp em chứ?"

Cô thực sự yêu hắn, thực sự thương hắn... Cô không ngừng nói, cũng không để ý thân thể Duệ Húc đã trở nên cứng nhắc, gương mặt lạnh lùng từ trước đến nay bây giờ lại thoáng hiện nét thống khổ.

Hắn đặt tay lên bờ vài Tề Trữ San, "Không nên gấp, sẽ rất nhanh thôi, tất cả sẽ thuộc về em." Hắn an ủi cô, giọng nói lộ ra chút mất mát đến hắn cũng không hiểu, hắn khép hờ đôi mắt màu trà, đôi môi khẽ mím lại.

Cửa xe mở ra, mưa vẫn rơi xuống, nhiều người đi đường cố gắng chạy nhanh về phía trước, nhưng phía trước mưa vẫn vô tận.

Mưa không ngừng rơi trên mặt đường, rất nhanh tạo thành những vũng nước nhỏ, từng giọt nước rơi xuống, rơi tóe lên, tao thành những đợt sóng.

Vũ Nhiên lấy khăn mặt cẩn thận lau mái tóc ướt đẫm của Tử Lạc, đây là nhà hắn trọ, cũng là nơi gần công ty nhất, hắn lái xe thật nhanh đưa cô về đây, bởi vì bọn họ có rất nhiều chuyện muốn nói, hắn cũng có rất nhiều điều cần giải thích, ngón tay hắn khẽ dừng lại, tất cả lời giải thích cũng đều là lời nói dối.

"Điện thoại của anh đã tắt ba ngày nay, em không tìm được anh, cho nên..." Tô Lạc cúi đầu, sớm biết gặp chuyện này, cô nhất định sẽ không tới đâu, cô nhất định sẽ chờ đợi.

"Xin lôi, gần đây anh bận quá." ánh mắt hắn khẽ biến đổi, thật dịu dàng, cũng có chút phức tạp.

Có một số việc xảy ra, chính hắn cũng không thể ngờ đến.

Hăn nhẹ nhàng xoa mái tóc Tô Lạc, cảm giác thực dễ chịu.

*****

"Lạc Lạc, cô gái kia..." Cuối cùng Vũ Nhiên cũng đưa tay xuống. Tô Lạc ngẩng đầu, nhìn hắn lắc lắc đầu, "Không cần giải thích, em tin anh, em biết anh phải đi dự nhiều buổi tiệc, cũng có rất nhiều cô gái, anh yên tâm. Em không phải là cô gái hay ghen đâu.", cô cố gắng nở nụ cười, nhưng trong lòng cô vẫn rất buồn, rất đau đớn, không thể xua đi hình ảnh kia.

Hắn không cần giải thích, thực sự không cần giải thích, cô lựa chọn tin tưởng, tin tưởng Vũ Nhiên và cô gái kia không có gì, có khi ánh mắt đó vỗn như thế thì sao? Cô không phải cô gái xấu tính, cô cũng không muốn suy nghĩ nữa.

"Cô ấy là khách hàng của công ty anh, hôm nay bàn chuyện làm ăn, anh chỉ đưa cô ấy về." Vũ Nhiên cảm giác trong mắt mình có cái gì đó, hơi ướt một chút, hắn ôm chặt Tử Lạc trong lồng ngực, giống như đây là lần cuối cùng hai người họ ôm nhau.

Hắn biết thứ mình cần là gì, thứ hắn luôn tìm kiếm chính là cô gái này, một cô gái rất bình thường, cô không xinh đẹp như Trữ San, cũng không gia thế. Nhưng cô là một cô gái luôn quan tâm chăm sóc người khác, một cô gái dịu dàng.

Cằm của hắn tựa lên tóc của cô, từ trước đến nay đối với cô lần đầu tiên hắn nói dối.

Hai người họ là làm ăn, chỉ là mối quan hệ làm ăn giữa nam nữ, trong lời nói, có vẻ hắn không muốn đón tiếp, nhưng lại không thể không tiếp đón. Bởi vì nhưng chuyện đã xảy ra.

Hiện tại mối quan hệ đã được làm rõ, trên giường, thực ra là một điều rất đơn giản, chỉ có điều khác biệt, đó lần đầu tiên của cô ta, mà hắn chưa bao giờ chọn lần đều tiên của một cô gái cả. Cho nên hắn chỉ có thể nói dối Lạc Lạc, hắn tin, hắn sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, cũng không biết mắt Tử Lạc có chút hoảng, cô nhìn thấy được cổ áo của hắn có một vết màu hồng, đso là son môi, trên người hắn còn có mùi thơn, rất quen thuộc, đó là mùi nước hoa cô đã từng ngửi thấy.

Cô vô lực mím môi, một giọt nước mắt lăn xuống, rơi xuống áo sơ mi màu be của hắn mà hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được.

"Húc, anh thật sự làm như vậy?" Vệ Thần chống hai tay lên bàn làm việc của Duệ Húc, hàng lông mày nhíu chặt lại, "Anh có nghĩ tới hậu quả hay không, anh làm như vậy sẽ khiến Húc Nhật phải bồi thường một số tiền lớn, như vậy đáng sao?"

Lê Duệ Húc thản nhiên cong khóe môi, ngón tay vỗ nhẹ trên chiếc nhẫn, "Tôi không bao giờ cho rằng không có giá trị." Hắn đứng lên, đi về phía cửa sổ, bộ âu phục màu đen bao trùm lấy khí thế của hắn, đủ để khiến người khác giật mình, sợ hãi, rời xa hắn, hắn chính là người thủ đoạn, ánh mắt cực kì chuẩn xác, bề ngoài còn rất tàn nhẫn, không bao giờ nói nhiều, hắn là một người đàn ông thành công, một người đàn ông đứng trên đỉnh vinh quang.

Hắn lấy hôp xì gà trên người, tùy ý lấy một điếu, Vệ Thần đi qua, quẹt lửa cho hắn, không gian trở nên yên lặng. Lê Duệ Húc có chút hưởng thụ.

"Nếu anh đã quyết định như vậy, tôi cũng sẽ không nói gì nữa, anh chịu nghe tôi, mặt tròi sẽ mọc ở phía tây mất." hắn cất bật lửa đi, bất đắc dĩ nói, Lê Duệ Húc nếu có thể buông tha cho chuyện mình muốn làm, vậy hắn cũng đâu phải Lê Duệ Húc.

Lê Duệ Húc hút thuốc, làn khói mỏng manh, ánh mắt hắn càng thêm lạnh lẽo.

Ngày tiếp theo, Tô Lạc tiếp tục công việc của mình, cô vẫn rất nhiều việc, giải quyết xong công việc cũng không có thời gian suy nghĩ những việc khác, cô vẫn cười, cười không tim không phổi, chỉ có cô biết, trong mắt cô có bao nhiêu u buồn, không cách nào biến mất.

*****

Cô nhìn nhìn cổ tay của mình, không phải là cô quá mẫn cảm, chỉ là mọi chuyện gần đây có chút không bình thường.

Vũ Nhiên... Cô nhẹ nhàng gọi tê nhắn, lại cúi xuống tiếp tục công việc của mình, một ngày trôi qua, cô nghĩ họ có thể lại như trước kia, nhưng cô phát hiện cô sai lầm rồi, thật sự sai lầm.

Hắn lại bắt đầu như gần như xa, cô không muốn tiếp tục như lần trước, đi tìm hắn, có phải cô đã gây phiền cho hắn, cô đặt tay lên ngực, thực sự rất đau đớn, nỗi đau này không thể dừng lại, không thể biến mất.

Cô nhẹ nhàng thở ra, lại cố gắng nở nụ cười, đã nói, phải tin hắn, cô lại đang suy nghĩ gì chứ, cô vỗ vỗ mặt, muốn lấy lại tính thần, hôm nay cô đã bị mắng rất nhiều lần rồi.

Lúc này, trong một quán cà phê, Ôn Vũ Nhiên không ngừng chiếc đồng hồ trên tay mình, trong mắt hiện lên chút không kiên nhẫn, mà cô gái trước mặt hắn, còn đang rất nhàn nhã uống cà phê, gương mặt xinh xắn dưới ánh đèn càng lộ ra vẻ kiều mị.

"Anh đã nói, chúng ta có thể ở cùng nhau?" Tề Trữ San đặt cốc cà phê trên tay xuống, mặc kệ hắn thế nào, hắn đã đáp ứng cô, đã hứa với cô.

"Tôi cũng đã nói, tôi có bạn gái, tôi yêu cô ấy." Vũ Nhiên lạnh lùng nói, hắn đối với Tử Lạc rất tốt nhưng không có nghĩa hắn đối với cô gái nào cũng tốt như thế, hai cô gái, trái tim hắn đã có sự thiên vị.

Ngón tay Tề Trữ San khẽ cứng lại, "Em biết, cho nên, em cũng đã nói, anh chỉ cần để em làm người phụ nữ của anh, em sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của hai người." cô hạ thấp thân phận của mình đến không thể thấp hơn, người đàn ông này, cô rất yêu, cảm giác này cô chưa bao giờ trải qua... Chinh phục.

"Nếu cô đã nói như vậy, tôi nghĩ mọi chuyện đã rõ ràng, tôi có việc, tôi đi trước."

Ôn Vũ Nhiên đứng lên, thực sự không thích cô gái trước mặt hắn, nhưng cô gái này cũng quấn lấy hắn thật chặt, hơn nữa, hắn cũng có chút áy náy, như một đêm mê loạn kia... Trên da giường rõ ràng có vết máu.

Hắn rời đi, không qua tâm vẻ mặt khó chịu của Tề Trữ San, cô cầm cốc cà phê, uống một ngụm lớn, gương mặt lỗ rõ sự tức giận, khóe môi mím chặt.

"Anh đã nói sẽ giúp em, em cần biết chắc chắn, hi vọng anh không khiến em phải thất vọng." Cô nắm chặt hai tay mình, dường như tâm trạng rất tốt.

Ôn Vũ Nhiên cầm điện thoại, rất nhanh nghe máy.

"Lạc Lạc, là anh..." Hắn vừa đi vừa nói chuyện, chỉ cần nghe tiếng nói mềm nhẹ của cô, mọi buồn rầu đều tan biến hết.

"Được, anh nhất định sẽ tới, nhớ chờ anh." Hắn cười nhạt, tắt điện thoại, ánh mắt trở nên rất ôn hòa, vẻ sắc bén lợi hạn đã mất đi nhiều.

Khi hắn vừa ngồi lên xe, điện thoại lại đổ chuông.

Xe của hắn vội vàng chuyển hướng, hắn ném di động sang một bên, quên cả việc đã hẹn với Tử Lạc.

Trong bệnh viện, hai người phụ nữ đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại quay sang hướng khác.

"Mẹ.." Ôn Vũ Nhiên đi nhanh tới, vội vàng nắm hai bả vai đang run rẩy của bà, "Mẹ, cha sao rồi?" Hắn nhìn thoáng qua trong phòng bệnh, rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai mẫu thân, cũng không nên tiếng an ủi bà, người phụ nữ bên cạnh nhìn với vẻ khinh thường.

"Sao rồi là sao, muốn ông ta chết sớm hơn một chút, các người sẽ chiếm lấy toàn bộ gia sản nhà họ Ôn, đắc ý sao, có tôi ở đây, các người đừng có nằm mơ."

Người phụ nữ lớn tiếng nói xong, gương mặt được chăm sóc tốt mấy vẫn có chút nếp nhăn của tuổi tác.

"Bác gái... Bác nói nhỏ một chút, đây là bệnh viện." Ôn Vũ Nhiên chỉ thản nhiên nói một câu, người phụ nữ định nói gì đó, cuối cùng chỉ có thể im lặng.

Ôn Vũ Nhiên ôm lấy bả vai mẹ mình, đây chính là nhà hắn, một người đàn ông hai vợ, hai đứa con trai, mỗi ngày đều vì gia sản mà đấu đá với nhau, cho nên, hắn mới không nói cho Tử Lạc biết thân phận của hắn, hắn sợ việc của gia đình sẽ làm thương tổn đến cô. Sợ cô sẽ trở thành người mẹ kia của hắn.

"Không sao, cha con một lúc nữa sẽ tỉnh." Mẹ của Vũ Nhiên nhớ lại, sắc mặt có chút tái nhợt, hai mẹ con hắn tự an ủi lẫn nhau, cho đến khi người trong phòng bệnh tỉnh lại, hai người mới đi ra ngoài.

Crypto.com Exchange

Chương (1-157)