Truyện:Người Chồng Máu Lạnh - Chương 037

Người Chồng Máu Lạnh
Trọn bộ 157 chương
Chương 037
0.00
(0 votes)


Chương (1-157)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tô Lạc cười ảm đạm, người này dường như dẫn thân thiện, so với tính cách của Duệ Húc thực sự là hơn rất nhiều, không biết bọn họ sao lại có thể trở thành bạn tốt. Tô Lạc đặt bát đũa xuống bàn, lại một lần nữa đi vào trong bếp, Vệ Thần phát hiện, chân của cô đi hình như có chút cà nhắc. Cô làm sao vậy, bị thương... Lúc này, Duệ Húc đã thay xong quần áo đi xuống dưới tầng, hắn đi về phía bàn ăn, ngồi xuống, cầm tờ báo lên, Vệ Thần vội vàng ngồi xuống cạnh hắn, nhìn hắn chằm chằm như nhìn quái vật."Húc, hai người thực sự đã kết hôn sao?" Lê Duệ Húc buông tờ báo xuống, nhàm chán liếc Vệ Thần, hắn kết hôn hay chưa, Vệ Thần phải rõ hơn ai hết mới đúng."Húc, anh đúng là một người chồng tồi, cho dù không thích cô ấy, nhưng hiện tại trên giấy tờ cô ấy đã là vợ anh, làm sao anh có thể không quan tâm tới cô ấy, chân của vợ anh rõ ràng bị thương, anh cũng không biết sao?" Vệ Thần nói xong, lại nhìn thức ăn trên bàn, cô gái đáng thương, kết hôn khác gì không kết hôn, đều không có ai quan tâm, không có ai yêu. Lê Duệ Húc nghe Vệ Thần nói xong, cũng không có phản ứng gì đặc biệt, người hắn cưới, trên pháp luật cũng không có quy định, hắn nhất định phải đối tốt với cô mới gọi là hôn nhân. Tô Lạc bê đồ ăn cuối cùng lên, Duệ Húc vẫn tiếp tục xem báo, nhưng ánh mắt của hắn vẫn vô tình nhìn xuống chân cô, không phải chỉ là đi bộ trên đường thôi sao, quả nhiên là yếu ớt, đi có một chút đã thành thế này."Chị dâu, ... chị cũng ngồi xuống ăn đi." Vệ Thần trực tiếp ngồi xuống, bắt chuyện người này lại hỏi thăm người kia, hình như hắn mới là chủ nhân ở đây."Không cần, ở phòng bếp, tôi đã ăn qua rồi." Tô Lạc cười, khóe mắt khẽ hồng lên, thực ra cô chưa ăn gì cả, chỉ là cô rất mệt mỏi, cô cảm thấy chân cô đã bắt đầu không thể chống đỡ được cở thể mỉnh rồi. Cô đi qua bọn họ, lên tầng, trong lúc đó, Duệ Húc cũng không có liếc mắt nhìn cô, ánh mắt cô nhìn xuống, lông mi dài khẽ chớp ngăn cho nước mắt chảy ra. Mỗi bước đi trên cầu thang, cô đều cố hết sức, cô thực sự mệt mỏi đến cực hạn, mỗi bước đi đều cố gắng nuốt xuống đau đớn. Cô đóng cửa lại, đem tất cả ngăn cách bên ngoài, cô nằm lỳ trên giường, nhớ tới Vũ Nhiên, nhớ tới từng bước đi của mình trên đường, cô chớp mắt, dường như, ngay cả nước mắt cũng không còn cách nào rơi xuống nữa. Vệ Thần nhìn hồi lâu, cuối cùng không hiểu vợ chồng họ đang làm cái trò gì, thực sự khso xử, hắn cầm đũa lên, còn chưa đụng tới đồ ăn, một món ăn trên bàn đã bi lấy đi."Được rồi, anh muốn ăn, tôi cho anh." Vệ Thần cắn đũa, lại đưa đũa ra chuẩn bị gắp, lại bị người nào đó lấy mất. Lão tử nhịn, ái bảo hiện tại hắn ngồi trên bàn ăn của tên kia, ăn đồ ăn của tên kia. Ánh mắt Vệ Thần hung hăng nhìn Duệ Húc, ánh mắt mở lớn, nếu tên này tiếp tục lấy đi đò ăn, hắn nhất định sẽ tức giận. Nhưng Vệ Thần đắc ý chưa được lâu, đĩa thức ăn kia lại bị Duệ Húc lấy đi đặt trước mặt hắn."Lê Duệ Húc, anh có ý gì, tôi làm trâu làm ngựa cho anh nhiều năm như vậy, bây giờ ăn một bữa cơm của anh, anh lại keo kiệt như vậy?" Vệ Thần tức giận quăng đũa lên mặt bàn, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ không được ăn nha, hắn đói sắp chết rồi. Lê Duệ Húc lấy một bát cơm, gặp một chút đồ ăn vào bát, hắn phát hiện, những thức ăn này đều là thức ăn hắn thích, cô lại như thế nhớ kĩ hắn thích ăn gì.

*****

"Anh làm gì vậy?" Vệ Thần cầm lại đôi đũa, cái này có thể ăn, nhưng hắn lại nhìn Lê Duệ Húc, không phải tên này không muốn ngồi cùng bàn với hắn nữa chứ, như vậy Duệ Húc thật lời quá, một bàn đồ ăn đều là của hắn."Tôi đi xem vợ tôi, anh có ý kiến sao?" Lê Duệ Húc xoay người rời đi, lông mày khẽ nhíu lại."Nga, không có, không có, " Vệ Thần vội vàng lắc đầu, hắn quản cái gì cũng được, nhưng là chuyện vợ chồng người ta, hắn vẫn không quản thì tốt hơn."Nhớ, không được ăn hết thức ăn, nếu không, sau này anh đừng hòng được tới đây." Đôi đũa Vệ Thuần khẽ động thì Lê Duệ Húc ném ra một câu, nháy mắt khiến ặt Vệ Thần chảy dài, "Lê Duệ Húc...". Vệ Thần cắn răng trừng mắt nhìn bóng lưng Lê Duệ Húc, cầm chặt đôi đũa trong tay, chỉ có thể ăn cơm trắng, làm bạn với hắn nhiều năm như vây, nếu một lời cảnh cáo mà nghe không hiểu, thì Vệ Thần sống đã vô dụng rồi. Trong phòng, Tô Lạc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, cô vẫn nằm lỳ trên giường, những túi lớn túi nhỏ đều được thu dọn sạch dẽ, chiếc vòng cổ đắt tiền kia cũng đã được cất chung với chiếc thẻ bạch kim, quần áo cũng đã được treo gọn gàng trong tủ, bây giờ, cô chỉ muốn nghỉ ngơi, cô mệt chết đi được, thật sự mệt, thân thể đã mệt, tâm càng mệt hơn. Trong ánh trăng mờ ảo, dường như cô nghe được tiếp đập cửa, "Phanh phanh phanh..." Cô nghĩ là ảo giác, nhưng tiếng đập cửa vẫn tiếp tục vang lên, đôi mắt cô vẫn nhắm chặt, không muốn mở ra, cho tới khi một bóng ma chặn hết tất cả ánh sáng trước mắt cô, cô mới khó chịu mở mắt ra, lông mi khẽ hé, một gương mặt không có chút thay đổi dừng trước mắt cô. Lê Duệ HÚc... Cô vội vàng ngồi dậy, khẽ dụi mắt, còn tưởng rằng mình đang làm mơ."Anh vào đây bằng cách nào?" Cô nhớ mình đã đóng chặt cửa, rõ ràng cô đã khóa cửa, hắn sao có thể đi vào đây? "Đây là nhà của tôi, vì sao tôi không thể vào?" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, vẫn là thái độ lãnh đạm. Tô Lạc khẽ mím môi, biết cái gì cô nói cũng bị người này bác bỏ, cho nên, cô quyết định không nói gì nữa."Ăn cơm." Một bát cơm đặt trước mặt cô, một nửa là cơm một nữa là thức ăn đầy tràn."Cám ơn, " Tô Lạc bưng bát lên, miệng nhỏ khẽ nhai, cô nhìm trộm Duệ Húc, phát hiện hắn luôn nhìn cô chằm chằm, không biết trên mặt cô có cái gì? Một lần nữa ngẩng đầu lên, phát hiện hắn đã đi ra ngoài, cô thở phào nhẹ nhõm, ăn một miếng cơm nhỏ, cô mệt mỏi quá, cũng rất đói bụng, cô cho rằng hắn sẽ không vào nữa, không nghĩ tới, tiếng mở cửa phòng vang lên, cô mời đặt chiếc bát xuống đúng lúc Duệ Húc bước vào, trên tay cầm chiếc hộp cấp cứu."Ngồi cẩn thận.", hắn ra lệnh, Tô Lạc ngoan ngoãn làm theo, ngồi cẩn thận lại, cho tới khi Duệ Húc nắm chặt chân cô, cả người cô mới co rúm lại."Không được cử động." giọng lớn hung dữ, hắn lạnh lùng cảnh cáo, giống như ác ma chuẩn bị ăn thịt người vậy. Tô Lạc chỉ có thể giống như đầu gỗ ngồi bất động. Lê Duệ Húc cởi tất của Tô Lạc ra, bàn chân trắng nõn đã bị sưng đỏ, thậm chí có chỗ bị sưng mọng nước, sắc mặt hắn trong nháy mắt tối sầm lại, "Cô là đồ đần phải không, không biết gọi xe để về?" Hắn lạnh lùng nói, thuận tiên lấy trong hộp một cái kim, cũng không quan tâm Tô Lạc có đau hay không, trực tiếp chọc vỡ bọng nước. Tô Lạc cắn chặt môi dưới, cô biết hắn vì muốn tốt cho cô, nếu bọng nước này không được chọc ra, cô sẽ còn bị đau vài ngày nữa. Nhưng, ngồi xe, chẳng lẽ hắn đã quên, cô căn bản không có xe để về, nhất thời cảm thấy ủy khuất, kìm nén không cho nước mắt rơi xuống, nếu chỉ có như thế mà cô đã khóc, sau này, cô chắc sẽ khóc tới chết. Cô cảm thấy thật may mắn, dù sao hiện tại cũng có người bôi thuốc cho cô, mặc dù nói vết thương của cô là do hắn gián tiếp gây ra."Em có thể anh vì sao anh lại tức giận không?" Tô Lạc thu chân lại, không muốn làm cho hắn biết, lúc đó cô có thể nhận thấy... Lúc ấy hắn thực sự rất tức giận, mà cô không hề biết cô đã làm gì dể chọc tới hắn, bọn hắn lúc mới rời khỏi cửa hàng không phải rất tốt hay sao. Tuy bộ dạng hắn vẫn rất ôn hòa nhưng ánh mắt đã lạnh đi rất nhiều. 

*****

"Bà Lê, hình như em đã quên một chuyện?" Lê Duệ Húc cất thuốc vào trong hộp, cả người đứng thẳng nhìn chằm chằm Tô Lạc. Ánh mắt hắn tối lại, đây là lần thứ hai, nếu còn một lần nữa, hắn không biết cô còn mạng để mà tiếp tục sống hay không."Em quên cái gì?" Tô Lạc khó hiểu nhìn hắn, cô không rõ hắn đang nói tới cái gì? "Cái gì?" Lê Duệ Húc cười lạnh một tiếng, đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm của cô, khiến ánh mắt cô nhìn thẳng hắn. Đôi mắt màu trà dường như có sự giận dỗi, rõ ràng nhìn ra hắn đang tức giận."Bà Lê, tôi đã nói rồi, nếu em tận tâm với tôi, như vậy tôi cũng sẽ suy nghĩ giành những thứ xứng đáng cho em, không nên quên, em bây giờ là người đã kết hôn, chồng của em là Lê Duệ Húc, không phải người tên Ôn Vũ Nhiên, em cùng tình nhân cũ ôm ấp, em dám đội nón xanh lên đầu tôi, em nói xem tôi nên để em sống tiếp?" Lê Duệ Húc cười lạnh nói, hắn nhìn gương mặt Tô Lạc tái nhợt đi, trong giọng nói hắn đầy tính cảnh cáo, "Bà Lê, mong em hãy chú ý thân phận của mình, em và hắn vĩnh viễn không có khả năng, mà tôi ..." Hắn buông cằm Tô Lạc ra, bước ra ngoài... Cái quan trọng nhất... Hắn vẫn không nói ra. Phịch, tiếng cửa đóng lại, Lê Duệ Húc đứng ngoài cửa, bàn tay nắm chặt, hắn mới bắt đầu, sẽ không thể để cho cô đi phá hoai hạnh phúc người hắn yêu, một chút cũng không thể. Đôi mắt Tô Lạc mở lớn nhìn cánh cửa đóng lại, ánh mắt trống rỗng vô hồn. Ngay cả nghĩ cũng không được hay sao? Cô cúi đầu, lông mi dài che đi những thống khổ trong mắt cô. Vũ Nhiên, anh biết không? Đây chính là khoảng cách giữa chúng ta, đây là khoảng cách mà chúng ta không cách nào xóa bỏ, anh có nhà của anh, mà em cũng có ... Nhà của em. Lê Duệ Húc đi xuống tầng, Vệ Thần vẫn ngồi trên bàn ăn mở to mắt giống chú chó nhỏ nhìn hắn, Vệ Thần đã ăn hết hai bát cơm trắng, bữa ăn thật khốn khổ. Duệ Húc ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa, nhìn Vệ Thần như gió cuốn thức ăn trên bàn, toàn bộ đặt trong bát cơm của hắn, rất nhanh một ngọn núi nhỏ xuất hiện trong bát. Dường như còn có thể cao hơn nữa."Húc, vợ anh nấu ăn thật ngon, chẳng trách dạo này trong anh béo lên, hóa ra là có vợ nuôi béo." Vệ Thần vừa ăn, một bên vẫn không quên nói chuyện. Lê Duệ Húc cúi đầu nhìn người mình, hắn béo lên? Vậy sao hắn không phát hiện."Húc, thế này đi, nhà anh nhiều phòng như vậy, không bằng cho tôi đến ở đi?" Vệ Thần chớp mắt ăn một miếng lớn thức ăn, Lê Duệ Húc liếc mắt nhìn Vệ Thần, cái nhìn khinh thường, khiến mặt Vệ Thần dài ra, hắn đang từ chối, kẻ hẹp hòi, Vệ Thần dùng sức nhai nhai miếng cơm trong miệng, hôm nay nhất định phải ăn thật nhiều, nếu không tên Húc đáng ghét kia được hời. Bát cơm thứ tư đặt xuống, Vệ Thần mới hiểu được, hóa ra người hời nhất không phải Duệ Húc, mà là hắn, hắn đã ăn quá no rồi. Vệ Thần quá ồn ào đã bị Duệ Húc đá ra khỏi cửa, cả căn nhà lại khôi phục sự im lặng, giữa sự im lặng lại có sự cô đơn lạnh lẽo khác thường. Lê Duệ Húc đứng lên, hắn vừa ngẩng đầu đã thấy Tô Lạc đứng ở trên cầu thang. Hắn đi lên trước, ánh mắt dừng lại ở chân cô, hắn chưa từng gặp cô gái nào có đôi chân nhỏ trắng như vậy, còn mặt của cô .... Cũng thực nhỏ. Trong ánh mắt hắn có sự không hài lòng, cô còn không nghỉ ngơi cho tốt, đi ra đây để làm gì, muốn cho hắn thấy áy náy sao, nếu cô muốn như vậy, cô đã sai lầm rồi, Lê Duệ Húc không phải loại người dễ mềm lòng, đương nhiên không phải là một người tốt, cho tới bây giờ hắn không biết áy náy gọi là gì? Hắn đi qua cô, lại bị cô kéo lại, hắn dừng lại, mặc cho cô kéo áo hắn."Xin lỗi..." Giọng nói nho nhỏ trong miệng cô truyền ra."Xin lỗi..." Lại một tiếng, dường như cô đã hiểu rõ, nguyên nhân vì sao hắn thay đổi nhanh như vậy, hắn vốn cao ngạo, cho dù cô không phải người vợ hắn muốn, nhưng hắn vẫn không muốn vợ mình ở cùng với một người đàn ông khác, nhất là người mà vợ hắn yêu, yêu hay không vốn chẳng liên quan, vấn đề là sự tự ái. Cô đã vợ của hắn, hắn cho cô chỗ ăn chỗ ở, mà cô đã làm được gì cho hắn, thậm chí còn khiến hắn tức giận. Lê Duệ Húc xoay người, kéo mảnh áo từ trong tay cô ra, sau đó lên tầng, ánh mắt màu trà càng lạnh thêm, cô gái này quá đơn thuần, còn nói xin lỗi với hắn, mà chính cô không biết, người lôi cô xuống địa ngục chính là hắn."Nhớ rõ lời của tôi, tôi không hi vọng có lần thứ ba." Giọng nói từ xa truyền tới, Tô Lạc nắm chặt tay. Cô nhẹ nhàng gật đầu, cô đã biết, sau này sẽ không, không bao giờ..., cuối cùng vẫn là không có kết quả, cô cũng không muốn đụng chạm tới vấn đề này ... Cũng chỉ khiến mình bị tổn thương thêm. Cần gì chứ. Cô hít một hơi, trong không khí vẫn còn phảng phất sự tức giận của người kia, vẫn còn chút nặng nề, cô xoay người, khóe môi cong lên cười tươi. Cô muốn, bọn họ ở chung tốt hơn một chút, cho tới khi cả hai tìm được hạnh phúc của riêng mình. Nhưng, hạnh phúc, có đôi khi, lại rất xa xôi, tưởng rằng đưa tay là có thể chạm tới, cuối cùng mới biết tất cả chỉ là do bản thân ảo tưởng. Cô đi xuống dưới tầng, chân đã được bôi thuốc băng bó nên đã đỡ đau đi nhiều, có lẽ hắn không phải là người dịu dàng nhưng lại là người rất cẩn thận tỉ mỉ. Cô có chút không rõ, rốt cuộc người chồng này của cô là người như thế nào, Lạnh lùng vô tình, nhìn qua thì đúng là vậy. Không hợp tình hợp lí, cũng có, kì lạ. Dịu dàng cẩn thận... Hắn có sao? Hình như không có, cô khẽ cười, tâm tình vốn không tốt nay đã buông lỏng một chút, người này thật kì quái, nhìn thì có vẻ không hề có mâu thuẫn, nhưng tất cả lại rất mâu thuẫn. Cô đi vào trong phòng bếp, dọn dẹp một chút, sau đó cô có thẻ nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai, chính là một ngày mới. Khi cô mở tủ lạnh ra, cả người choáng váng, một bàn đồ ăn lớn, ngoài trừ để cho cô một chút, tất cả đã hết sạch, bọn họ sao có thể ăn hết, cô nhìn qua bàn ăn, không còn đồ ăn nào, đến cả bát đĩa cũng sạch. Đây là người ăn sao? Trán cô đổ mồ hôi.. Nếu lần sau người đàn ông kia lại tới, cô cần chuẩn bị nhiều hơn mới được. Cô vội vàng rửa bát đĩa, lại làm cho bản thân mệt hơn, rửa xong cô liền hâm nóng một cốc sữa, cầm cốc sữa ngồi trên ghế sa lon, tùy tiện lật tờ báo, trên báo có một bức ảnh chụp khiến cô có chút đau đớn. Người này không lâu trước kia còn là người đàn ông yêu thương của cô, bây giờ đã có vợ, trước mặt cô hiện lên cảnh hai người ân ái, cười nói ngọt ngào, người đàn ông tuấn tú tài giỏi, cô gái xinh đep dịu dàng, quả nhiên là một đôi, hiện tại bọn họ đã là một cặp vợ chồng khiến người khác hâm mộ, còn ai có thể xen vào giữa họ chứ, ai có thể nhẫn tâm như thế, cô gấp tờ báo, uống một ngụm sữa, hương vị ngược hẳn với tâm tình, ngọt đến chán ghét.


Crypto.com Exchange

Chương (1-157)