Truyện:Người Chồng Máu Lạnh - Chương 036

Người Chồng Máu Lạnh
Trọn bộ 157 chương
Chương 036
0.00
(0 votes)


Chương (1-157)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Kỳ thực một mình đi tản bộ, cũng tốt lắm, thực sự là rất tốt, cô ngẩng đầu, khóe môi hiện sự khổ sở, cô lại bị tổn thương. Lê Duệ Húc đi nhanh tới phòng làm việc, sắc mặt nghiêm trọng, bộ dạng lạnh như băng, khiến ọi người sợ hãi. Phịch, hắn đóng cửa văn phòng thật mạnh, ánh mắt màu trà lạnh đi rất nhiều, khóe môi hắn cong lên từ từ một nụ cười lạnh đến tâm can, làm người khác không rét mà run."Tôi nói Húc, anh không cần thể hiện bộ mặt đáng sợ như vậy? Anh đừng cười sẽ tốt hơn." Vệ Thần đẩy cửa đi vào nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo trên mặt hắn, nhất thời nổi da gà. Lê Duệ Húc không thèm quan tâm tới hắn, trực tiếp mở văn kiện ra làm việc, Vệ Thần sờ mũi mình, người này vẫn như vậy chẳng thay đổi chút nào. Đã là người đàn ông kết hôn, hình như, việc kêt hôn chẳng có tác dụng gì cả."Làm sao vậy, ngày hôm nay tâm tình không tốt, nhìn dáng vẻ của anh cảm giác như chưa thỏa mãn được dục vọng vậy?" Vệ Thần đánh giá hắn từ đầu tới chân, xác định xem hắn có phải vì nén nhịn dục vọng mà hỏng người hay không. Đột nhiên một tập văn kiện bị hất văng xuống, Vệ Thần vội vàng tiến lên, cẩn thận ôm tập văn kiện vào ngực, " Húc, đây là những hợp đồng trên trăm vạn, sao anh có thể ném như thế?" Vệ Thần đau lòng nhìn tập tư liệu trong lòng, xem ra, là tự hắn chuốc lấy bực mình rồi. Vệ Thần cẩn thận bước ra xa, đây là những hợp đồng trên trăm vạn, vậy mà hắn lại ném ngay trước mặt mình, chỉ sợ tâm tình hắn càng thêm không tốt, lại ném tiếp cái gì nữa, nhỡ cái thứ gì đó lại bay thẳng vào gương mặt tuấn tú của mình, như vậy hắn sẽ gặp xui xẻo lớn. Một lúc sau, Vệ Thần mới bước lại gần bàn làm việc, đặt tập tài liệu trên mặt bàn, đẩy về phía trước mặt Duệ Húc một chút. Duệ Húc vẫn lạnh như vậy, cầm một thứ gì đó hướng thẳng về phía Vệ Thần, hắn vội vàng bắt lấy, thật đúng là hiểu rõ Duệ Húc, trước kia Vệ Thần cũng học qua trường để thành thủ môn, nếu không, ở bên cạnh Duệ Húc vài năm cũng sẽ biến thành kẻ ngốc."Mau đi làm thứ này." Giọng nói truyền tới tai Vệ Thần, bây giờ hắn mới nhìn tờ giấy mình đang cầm trong tay, trên mặt giấy là một chiếc vòng cổ được thiết kế rất đẹp, mỗi một chi tiết nhỏ đều hoàn hảo vô cùng, từ hình dáng tới màu sắc. Đều tinh xảo, đẹp đẽ chỉ hợp với một người. Vệ Thần có chút khó chịu, "Mỗi năm đều như vầy, tôi thực sự không hiểu anh đang nghĩ gì, rõ ràng yêu tới như vậy, còn đem cô ấy tặng cho người khác, đúng là tự làm tự chịu." Duệ Húc tựa người vào ghế da, ngón tay vô ý quay chiếc bút bạch kim, hắn chỉ muốn cô ấy hạnh phúc, hắn yêu cô, nhưng cô lại không yêu hắn, trong hai lựa chọn, hắn tình nguyện để cô hạnh phúc."Húc, tối nay, tôi về với anh được không?" Vệ Thần đột nhiên ghé lại gần vào Duệ Húc, đôi mắt híp lại thành một đường dài nhỏ, có một chút tà mị."Lý do?" Duệ Húc để cây viết xuống, mặt không thay đổi nhìn Vệ Thần, khóe môi khẽ cong lên lạnh lùng, Vệ Thần khẽ đưa mắt, chỉ biết nụ cười này thực sự là giết người, thực là ác mộng."Hưm, tôi nghĩ đến đồ ăn vợ anh nấu lần trước, mới chỉ ăn được một chút, vừa vặn hôm nay tôi rảnh, chúng ta cùng đi chứ?" Nói tới đây, Vệ Thần cảm thấy nước miếng mình sắp chảy ra rồi, bọn họ đều là người đàn ông bận rộn toàn ăn uống ở ngoài, thực sự là rất ít khi được ăn một bữa cơm gia đình, hơn nữa cha mẹ hắn còn không biết đang đi du lịch ở nơi nào, chỉ có mỗi mình hắn, mỗi ngày đều ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nghĩ tới đây, hắn thực muốn khóc vì tình cảnh của mình.

*****

Hắn như một chú chó nhỏ muốn lấy lòng Duệ Húc, chỉ còn kém là chưa có cái đuôi để vẫy. Vệ Thần không nhìn thấy bàn tay Duệ Húc dùng sức cầm chặt chiếc bút, "Nếu cô ta quay trở về, anh có thể đi." Hắn nhắm mắt lại, giữa sự bình tĩnh lại có sự mệt mỏi, cô gái chết tiệt, hắn đã cảnh cáo cô rất nhiều lần, cô vẫn dám cho hắn đội nón xanh(cắm sừng), cô có coi hắn là chồng sao, cô vẫn coi hắn như không khí phải không. Nơi hắn bắt cô xuống cách biệt thự không xa lắm, đi hơn một giờ sẽ tới nhà, sự trừng phạt này đối với cô, hắn vẫn thấy quá nhẹ nhàng. Hắn hừ lạnh một tiếng, khẽ mở mắt, thấy ánh mắt Vệ Thần không ngừng đánh giá hắn, giống như trên đầu hắn có một đóa hoa loa kèn vậy."Cậu đang làm gì vậy?" Hắn ngồi thằng người, lại trở về là Duệ Húc bí hiểm, dường như sự thất thần vừa rồi của hắn chỉ là ảo giác."A, không có, tôi bị hoa mắt rồi." Vệ Thần lắc đầu, có lẽ hắn thực sự đã hoa mắt, Lê Duệ Húc sao có thể ngẩn người chứ? Có lẽ chính mình đã bị áo lực quá nên mới có thể hoa mắt nhìn không rõ."Tôi đi ra ngoài đây." Vệ Thần đau đầu nhìn bức hình trong tay, thứ này nhất định phải làm thật tốt, có mối quan hệ với người kia, Lê Duệ Húc luôn muốn phải thật hoàn mĩ, không hoàn mỹ, chắc chắn Vệ Thần sẽ bị trừ tiền lương, hắn vẫn còn phải nuôi gia đình, hắn còn có mẹ già tám mươi tuổi, có một vị hôn thê, hắn lại vì chính mình mà thở dài, rồi đi ra ngoài, đi tới cửa lại quay đầu lại."Húc, nhớ anh đã đáp ứng tôi chuyện gì, buổi tối nhất định phải chờ tôi." Hắn cẩn thận nói một câu. Gân xanh trên trán Duệ Húc nổi lên. Vệ Thận vui vẻ đi ra ngoài, kết quả nhìn thấy cô thư ký đứng bên ngoài, nhìn vẻ mặt ngẩn người của cô, hắn chớp mắt, mới phát hiện vừa rồi mình đã nói ra câu gì."A..." Hắn cười ngọt một tiếng cũng không có giải thích gì, giải thích chính là che đậy, chỉ cần hắn biết hắn thích con gái là được. Nhưng càng ngày hắn càng cảm thấy xẩu hổ, chỉ có thể cười khổ bước đi. Biệt thự nhà họ Lê, Tô Lạc cầm chìa khóa mở cửa, bên trong đã được người giúp việc thu dọn, kỳ thực người giúp việc không cần tới, môt mình cô làm cũng được, mỗi ngày đều không có việc gì làm, phần lớn thời gian để dọn dẹp. Cả người mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha, chỉ cần khẽ nhấc chân, cảm giác đau đớn ập tới, cô đứng lên, đi về phía cầu thang. Chân vừa đặt trên bậc cầu thang, hai tay cũng dùng sức nắm chặt lan can. Cô khẽ cắn môi, đi về phía phòng mình, cô tự nói với mình chỉ cần kiên trì thì mọi việc sẽ qua, chỉ cần chịu đựng thì tốt rồi, đáng nhẽ chỉ cần đi bộ một giờ đồng hồ nhưng đường đang sửa, cô lại chấp nhận đi bộ ba giờ đồng hồ, hơn nữa đường rất khó đi, chân của cô đã rộp hết lên. Nhưng cô không phải thiên kim tiểu thư, cô sẽ không kêu một tiếng nào, cho dù có đau đến mấy, cô vẫn có thể chịu được, thực sự có thể. 

*****

Cô đi vào trong phòng, phòng cô có một đống gói lớn nhỏ, cô thở dài một hơi, cầm lên nhìn, là quần áo cô vừa thử vừa rồi, cô ngồi trên giường, hít thở, nhìn những thứ trong phòng, trong mắt hiện lên sự mất mát. Cô lấy một chiếc hộp đựng trang sức tinh xảo từ một chiếc túi, mở ra, dưới ánh đèn, chiếc vòng cổ càng rạng rỡ và đẹp hơn, thật đặc biệt, có cảm giác xa hoa lại thuần khiết. Cô ngồi ở trên giường, mở ngăn kéo bàn, dường như tìm thứ gì đó, nhưng tìm một lúc lâu, vẫn không tìm thấy. Bàn tay cô khẽ nắm lại, kì lạ, bản vẽ phác thảo của sao lại không thấy, cuối cùng cô thở dài một hơi, có chút tiếc nuối. Có lẽ khi cô dọn dẹp đồ đạc không cẩn thận đã làm mất, cô lấy một tờ giấy và bút, ngồi vẽ mô tả, rất nhanh trên giấy xuất hiện một hình vẽ đơn giản, bông hoa lục bình nho nhỏ, tinh tế, nhỏ xinh nhưng lại duyên dáng không thể diễn tả. Tươi mát, trang nhã, xinh đẹp. Cô nhìn hình vẽ trên giấy, khóe môi cong lên nụ cười, cô đứng lên, chân đã tê rần, cô khẽ hít hít chiếc mũi, thay quần áo, mở cửa đi ra ngoài, cô muốn đi làm cơm cho hắn ăn, mặc kệ mệt đến thế nào, cũng không biết sao hắn lại bỏ cô ở đó, cô chỉ biết, cô muốn tới phòng bếp, chỉ thế thôi, cô không muốn nghĩ nhiều, không muốn oán hận nhiều, oán hận chỉ khiến bản thân mệt mỏi. Trong phòng bếp, cô chuyên tâm nấu ăn, cho tới khi tiếng mở cửa vang lên, cô nhìn ra phía ngoài, đã biết hắn đã về, không biết vì sao, cô cảm thấy chua xót, cô vội xoa đôi mắt, không muốn mình khóc, có rất nhiều ủy khuất, cô đã trải qua, không có vấn đề gì, không có gì đâu. Ngoài cửa, Vệ Thần mau chóng theo sau Duệ Húc vào trong, hắn đặt mông ngồi trên ghế sa lon, cầm lấy một quả táo trên bàn bắt đầu gặm, giống như ở nhà hắn vậy, hết sức tự nhiên."Húc, nhà anh thật lớn." Hắn dùng lực gặm quả táo, không ngừng nhìn ngó xung quanh."Nhà cậu cũng vậy." Lê Duệ Húc nhàn nhạt nói, nhàm chán liếc mắt nhìn Vệ Thần, rõ ràng là con nhà giàu, tên này lại luôn xem mình thành kẻ nghèo, thật sự không biết trong đầu hắn nghĩ cái gì, gia đình nhà hắn so với Lê Duệ Húc cũng không có kém hơn. Vệ Thần cười ngọt, "Anh cũng viết, tôi trên còn có một bà mẹ tám mươi tuổi phải nuôi, dưới còn một vị hôn thê phải nuôi, " Lại là câu này, mồm mép tên này cũng được lắm. Một bóng người gầy nhỏ xuất hiện trước mắt Vệ Thần, ánh mắt hắn híp lại, vội vàng chạy tới, vui vẻ lấy đĩa thức ăn từ tay Tô Lạc đặt trên bàn muốn ăn thử."A, chị dâu, chị còn nhận ra tôi không? Tôi đã từng tới đây, hôm nay tôi tới làm phiền chị." Hắn mặt không đỏ, tim đập không nhanh nói, Tô Lạc chớp mắt nhớ ra, người này chính là... Cô muốn nói gì đó, cuối cùng lại quay vào trong bếp, cô cảm thấy ánh mắt Duệ Húc nhìn cô vẫn rất lạnh lẽo."Này, Húc, đây là ánh mắt anh nhìn vợ anh sao, sao lại giống như nhìn kẻ thù vậy?" Vệ Thần nhìn bàn đồ ăn đến chảy nước miếng, thấy được Duệ Húc bước lại gần, gương mặt lập tức nghiêm lại, tuy rằng ánh mắt vẫn nhìn bàn ăn nhưng gương mặt đã lạnh đi phần nào."Húc, nên nhớ, mặt than muốn yên ổn, thực sự muốn yên ổn." Vệ Thần không sợ chết nói. Lê Duệ Húc trừng mắt nhìn hắn, đi lên tầng thay quần áo, Tô Lạc đi ra, trong tay bê một đĩa thức ăn, cô nhìn thấy bóng lưng Duệ Húc, trong lòng có chút mất mát. Có phải hắn lại không ăn nữa không."Hai người làm sao vậy?" Vệ Thần nhìn nhìn Duệ Húc, lại nhìn sang Tô Lạc, cảm thấy bọn họ hình như đang giận dỗi, cho dù có lạnh như băng, cũng không phải như thế này."Không có gì, mời ngồi, anh..." Tô Lạc khẽ lắc đầu, không biết nên giải thích như thế nào mối quan hệ của cô với Duệ Húc, cuối cùng quyết định không nói tới. Còn có người này, cô nhận ra hắn, nhưng lại không biết tên của hắn."Tôi là Vệ Thần, chị dâu có thể gọi trực tiếp tên tôi, không cần phải gọi Vệ tiên sinh, Vệ tiên sinh, bởi vì gọi vậy nghe giống như là đang gọi giấy vệ sinh." Vệ Thần cười xua tay, nhưng trong giọng nói có chút chán nản, bởi vì cái tên của hắn khiến cho người khác dễ dàng kêu thành giấy vệ sinh.


Crypto.com Exchange

Chương (1-157)