Vay nóng Homecredit

Truyện:Người Chồng Máu Lạnh - Chương 024

Người Chồng Máu Lạnh
Trọn bộ 157 chương
Chương 024
0.00
(0 votes)


Chương (1-157)

Siêu sale Shopee


Hắn nhẹ nhàng xoa tóc Tô Lạc, động tác mang theo một chút bất lực, dường như không biết làm gì với cô, động tác đơn giản như vậy, lại khiến hai người lặng đi, bọn họ giống như hai người xa lạ ở chung dưới một mái hiên, khi nào lại biến thành thân mật thế này. Lê Duệ Húc thu hồi tay mình, để ở phía sau lưng, ngón tay hắn mất tự nhiên nắm chặt, ánh mắt hắn tối lại, nhiều năm như vậy, Lê Duệ Húc hắn lần đầu tiên có cảm giác kì quái."Bà Lê, em là heo sao? Ngủ nhiều như vậy, em muốn để chồng em đói chết đúng không, sau đó sẽ mang hết giả sản của chồng em đi tìm người đàn ông mới?" Hắn xoay người, đưa tay đút vào túi quần, lời nói trêu đùa cô. Tô Lạc sửng sốt một hồi lầu mới lấy lại tinh thần, tay cô đặt trên đầu mình, trên tóc vẫn lưu lại hơi ấm của hắn, xung quanh là mùi hương của hắn, mùi hương đơn giản, cô vẫn cho rằng đàn ông dùng nước hoa sẽ rất kì quái, vì sao khi ngửi thấy trên người của hắn, cảm thấy rất tự nhiên, rất cao quý."Lê tiên sinh, hiện tại mới năm giờ, ngày hôm qua, mười một giờ đêm anh mới ăn cơm." Tô Lạc đóng cửa lại, cô như vậy cũng không thể đi ra ngoài, mặc dù nói không còn ai khác, nhưng bộ dạng hiện tại của cô, cảm giác muốn xin lỗi chính mình, cũng xin lỗi hắn. Cô đóng cửa lại, tựa lưng trên cánh cửa, sau lưng cảm giác lạnh, không hiểu sao cô cảm thấy rất lạnh, một chữ chồng kia của hắn, như một tảng đá lớn, ném thẳng vào tim cô, trái tim cô như bị bật ra. Nhẹ nhàng thở dài, cô bắt đầu thay quần áo, chịu phận bất hạnh đi làm đầu bếp của Lê tiên sinh kia, cô gái hắn cưới về là một người vợ vô dụng, lại là một đầu bếp hữu dụng. Đợi khi cô chuẩn bị xong xuôi, cô mới đi xuống tầng, Lê tiên sinh của cô, lúc này đang ngồi đọc báo, hắn chỉ tùy ý lật qua tờ báo, lông mày ngẫu nhiên nhíu chặt lại, lông mày hắn so với Ôn Vũ Nhiên còn dày hơn, không biết có phải cô miêu tả đúng hay không, cô phát hiện, người cô muốn quên, như thế nào lại luôn vô tình xuất hiện trong đầu cô."Hôm nay anh muốn ăn cái gì?" Cô dừng bước, hỏi hắn. Lê Duệ Húc vẫn ngồi yên trên ghế, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên."Ăn gì cũng được." Mấy chữ ngắn ngủi, sau đó lại tập trung vào một đống giấy báo, hết trang này tới trang khác, ngoài ý muốn, cô phát hiện hắn không hề nhìn tới phần giải trí, cho nên tờ báo trong tay hắn thực sự là lãng phí. Ăn gì cũng được, hắn không khó ăn, trong lòng Tô Lạc lại hiểu thêm về hắn, nhưng cô đã đoán sai rồi, Lê Duệ Húc từ trước đến nay là một người đàn ông hay bắt bẻ cực kì."Ồ." Cô khẽ thốt lên, rồi đi vào trong bếp, thi thoảng có âm thanh cắt thái từ trong phòng bếp truyền ra, bên ngoài có tiếng lật tờ báo, động tác của hai người khiến cho buổi sáng trở nên đặc biệt hơn, cảm giác bình yên, hắn cũng chỉ ở cùng với người xa lạ. Lê Duệ Húc ăn xong đồ ăn, cầm cặp da lên chuẩn bị xuất phát, cũng không có cái gì cần dặn dò, cũng không có nói gì, đây chính là tính cách của hắn, cô cũng không có tham vọng gì hơn với hắn.

*****

Tô Tử Lạc ngẩng đầu nhìn ánh nắng bên ngoài nhảy nhót, nụ cười đang dần dần hiện lên, lại biến mất. Cô hít một hơi thật sâu, đi về phía phòng mình, đi qua căn phòng hắn cấm cô vào, tay của cô bất giác đặt lên nắm cửa, cuối cùng, vẫn là buông tay, lòng hiếu kì của cô lại tới, chỉ là cô biết, có khi không biết so với biết còn tốt hơn. Cô đi vào phòng mình lấy ra một cái bút và một tờ giấy, nơi này không có máy tính cho cô dùng, cô cũng không thể tùy tiện đi vào phòng làm việc của Lê Duệ Húc, cho nên chỉ có thể dùng bút viết đơn từ chức, sau đó sẽ mượn máy tính của Đường Tình đánh lại, vừa mới viết vài dòng, mắt của cô đã hiện lên vẻ u sầu. Sau này, có khi nào cô giống một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng sắt, cứ như vậy bị giam ở đây. Có khi như vậy lại tốt, nếu không, mỗi lần thấy hắn, cô không biết mình có thể kiên định được bao lâu. Cô cúi đầu, bắt đầu viết đơn từ chức, cô thực sự không muốn mất công việc này, làm lâu như vậy, có khi đã trở thành một thói quen, một thói quen đáng sợ. Khi cô tới tòa soạn, đã chín giờ, cô đã làm việc ở đây một thời gian dài, ngày nào, cô cũng tới sớm quét dọn vệ sinh, dọn dẹp những đồ bỏ đi, ngày hôm nay, cô nhìn tờ đơn từ chức trong tay, bất đắc dĩ nở nụ cười, một nụ cười chua sót. Cô đi vào, mọi người đã đến gần hết, rất nhanh nghe thấy những giọng nói to nhỏ."Tô Tử Lạc, đây là cái gì, tại sao cô không dọn bàn cho tôi?" Một cô gái trang điểm xinh đẹp đưa ngón tay chỉ lên một con côn trùng trên bàn, trong mắt có sự ghét bỏ, thứ này sao có thể ở đây chứ, cô tức giận."Tô Tử Lạc, sao cô chưa rửa chiếc cốc trên bàn cho tôi?" "Tô Tử Lạc, hôm nay cô chưa chuẩn bị đồ cho tôi, tôi làm việc thế nào đây?" "Tô Tử Lạc, ..." Tô Tử Lạc ngây người nhìn một lượt tất cả đồng nghiệp, cuối cùng cô xoay người, việc này, sau này cô không thể tiếp tục làm, muốn làm cũng là một người khác, có lẽ, sẽ có một người mới thay cô. Từ âm thanh vang tới tai cô, Tô Tử Lạ, Tô Tử Lạc, giật mình, dường như không phải là tên cô, không ngờ tất cả đều trở nên mờ nhạt. 

*****

Ngón tay cô lướt trên bàn phím, đánh đơn từ chức của chính mình, cô chăm chú, nghiêm túc đánh, chỉ sợ sẽ đánh sai chữ."Lạc Lạc, cậu từ chức thật sao? Có phải vì Ôn Vũ Nhiên không, cậu từ chức như vậy, cuộc sống sau này cậu định thế nào?" Đường Tình đứng bên cạnh, khuyên Tô Lạc, cô đã nói lâu như vậy, Tô Lạc không nghe chút nào sao? Có phải những lời cô nói là đàn gãy tai trâu."Ừm." Tô Lạc nhẹ nhàng gật đầu, đơn từ chức đã đánh rồi, có gì là giả sao? Nguyên nhân cô từ chức không chỉ vì Ôn Vũ Nhiên, còn vì một người khác, cô nghĩ, hắn chắc không mong người khác biết được quan hệ của bọn họ, cho nên chuyện này, cô không nói cho Đường Tình, nếu không cái miệng rộng của Đường Tình sẽ truyền tới đâu, không biết sẽ làm ảnh hưởng gì tới người đàn ông đó."Lạc Lạc, cậu đừng từ chức được không, tớ không muốn." Đường Tình không ngừng kéo nhẹ áo Tô Lạc, họ đã cùng nhau tốt nghiệp, cùng nhau làm việc ở đây, cho dù có cô đơn, thì vẫn có hai người, nghĩ tới sau này chỉ có một mình, Đường Tình cảm thấy rất buồn."Tớ vẫn ở đây mà, tớ chỉ không đi làm nữa, cậu vẫn sẽ ở đây." cô cười cười, ý cười ảm đạm, cô có thể đi đâu, chẳng qua chỉ từ bỏ công việc, nơi đây lưu giữ rất nhiều kỉ niệm của cô, niềm vui nỗi buồn, có hạnh phúc, có bất hạnh. Đường Tình không thể ngăn cản được, cuối cùng bất lực ngồi xuống chiếc ghế, cảm giác chán nản nhìn Tô Lạc. Cho đên khi Tô Lạc đánh xong đơn từ chức, cô mới biết, tất cả đều đã kết thúc, cô sẽ từ chức. Không ngờ, có một ngày cô nhất định từ bỏ công việc này, cả quản lý và Đường Tình đều muốn giữ cô lại, cô chỉ cười nhạt lắc đầu, tất cả đều đã muộn. Cô thu dọn đồ đạc của mình, thật ra cũng chỉ có một chiếc cốc, cô ôm chặt nó vào lòng, giống như đang ôm bảo bối của mình, đây là thứ Ôn Vũ Nhiên tặng cô, cho nên cô rất quý trọng, cho dù bây giờ hai người đã chia tay, không ở cùng một chỗ nữa, cô vẫn xem chiếc cốc này như bảo bối của mình, người ở lại đều biết, tình yêu mất, chỉ còn lại hoài niệm, không phải sao? Bất kể là vì nguyên nhân gì, cô vẫn tin tưởng giữa bọn họ có tình yêu, cô vẫn ôm chiếc cốc, trước ánh mắt u oán của Đường Tình, từng bước một bước ra khỏi tòa soạn, giống như cô bước khỏi một thế giới, bước ra khỏi quá khứ, một quá khứ đã chết. Cô cười khổ, nhìn tới một chiếc xe dừng trước cửa, gương mặt cứng đờ, cô sửng sốt, thật không ngờ hắn lại ở chỗ này để đợi cô, trước kia cho dù hai người có là người yêu, hắn cũng không chờ cô. Hiện tại, hắn đến đây, nhưng cô lại không hề mong đợi. Cô không muốn làm người thứ ba, cũng không muốn phá hỏng hôn nhân của người khác, cho dù có yêu nhiều đến mấy cũng vậy, coi như trái tim cô vẫn vì yêu hắn mà loạn nhịp, vì hắn mà đau đớn, nhưng cô vẫn phải rời đi, cô có lòng tự trọng, có sự kiên định, cô xoay người, đi ngược lại với hắn. Ôn Vũ Nhiên tắt máy, mở cửa xe, đi nhanh tới, trong đôi mắt hắn hiện lên vô vàn đau khổ, bây giờ cô đến gặp mặt hắn cũng không muốn sao? Thậm chí không muốn đi cùng một con đường với hắn."Lạc Lạc, " vẫn là giọng nói Tô Lạc nghe hoài không chán, còn bây giờ Tô Lạc không muốn tiếp tục nghe nữa, bởi vì, cô cảm nhận những âm thanh này đang đâm thẳng vào trái cô, đau đớn. Cô cô gắng bước nhanh hơn, nhưng cho dù cô có nhanh hơn nữa, cũng không có cách nào nhanh hơn đôi chân của người đàn ông này. Còn hắn sao có thể để cô đi như vậy."Lạc Lạc... Em muốn đi đâu?" Tay Ôn Vũ Nhiên mạnh mẽ kéo Tô Lạc lại, trong mắt lộ rõ sự chán nản, rõ ràng, hắn không nên làm thế nhưng hắn không chịu được, vẫn là không thể kìm lòng, hắn muốn gặp cô, thật sự muốn gặp cô."Về nhà, " Tô Lạc thản nhiên nói, cô cố gắng xóa bỏ cảm giác rung động trong tim, cô phát hiện, mọi thứ lại khó khăn tới như vậy, tay hắn vẫn ấm áp như trong quá khứ, làm cho cô lưu luyến. Nhưng....



Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-157)