Truyện:Người Chồng Máu Lạnh - Chương 152

Người Chồng Máu Lạnh
Trọn bộ 157 chương
Chương 152
0.00
(0 votes)


Chương (1-157)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Ty Hí

Beta: Ốc Sên

Cả người Hà Duyên sửng sốt, không có nghĩ đến vật nóng bỏng kia xông thẳng vào hạ thân của mình, nước mắt cô rơi xuống, rốt cục vẫn không thể tránh được.

Bàn tay nắm chặt từ từ buông ra, sau đó vòng qua cổ hắn. Cùng hắn buông thả, để cho thân thể trôi theo dục vọng nguyên thủy nhất.

Cô tự nói với chính mình chỉ một lần này thôi...

"Em thật không giống như đã từng sinh con, " Vệ Thần cắn nhẹ lên môi cô, nhìn ánh mắt mông lung của Hà Duyên, "Em có biết anh thích nhất cái gì của em không, " mỗi câu nói của hắn là một lần va chạm, làm cho người phụ nữ phía dưới hắn phát ra tiếng rên rỉ như một con mèo con, thật êm tai, khiến hắn càng muốn mãnh liệt hơn nữa.

Ánh mắt Hà Duyên càng thêm mông lung, tiếng thở dốc của hắn không ngừng vang lên bên tai cô, thân thể hai người gắt gao ôm lấy nhau, cảm giác như vậy thật sự quá tuyệt vời, cô không muốn phản kháng, cô chỉ muốn chìm đắm vào dục vọng này.

Cô nhắm mắt lại, cô không thể phủ nhận rằng đối với hắn... Cô vẫn còn thứ tình cảm này.

Chán ghét.. Ngoài chán ghét còn có thích...

Chiếc giường nhỏ bé này, vốn chỉ vừa cho cô và Đồng Đồng, bây giờ lại có thêm một người đàn ông, bắt đầu cảm thấy chật chội, Hà Duyên không thoải mái khẽ cử động, cái giường này thật quá nhỏ, chút nữa là cô bị lăn xuống đất rồi, người đàn ông đưa tay ra, lập tức kéo cô lại, nếu không mặt cô đã chạm đất rồi.

Cô mở mắt ra, rồi ngồi dậy, phức tạp nhìn người đàn ông đang chiếm giường của mình, hắn ngủ một cách ngon lành, so với năm năm trước, dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều, cũng thích cười nói hơn, cô nhớ tới thời điểm đó, hắn chính là một người đàn ông cực kì lạnh lùng.

Cô đi xuống giường, đi về phía cửa sổ nho nhỏ, nhìn ra bên ngoài.

Cho tới khi một người đàn ông lại gần phía sau cô, hai tay đặt ngang hông cô, dường như muốn ôm cô vào lòng.

Cô không khách khí đập vào bàn tay to lớn của hắn, tay còn lại lấy kính của mình mang vào, hắn làm cô đi làm muộn rồi.

"Tôi muốn đi làm, buổi tối mong hãy trả lại Đồng Đồng cho tôi, không có tôi nó sẽ khóc." Cô dọn đồ đạc của mình, xoay người, muốn đi, Vệ Thần tức giận nhìn cô.

"Hà Duyên, thế nào, cô dùng tôi xong rồi, hiện tại coi như giống cái khăn lau dùng xong vứt đi ư, tôi còn chưa tính những gì cô đã nợ tôi đâu, hừ, cô trộm con của tôi, còn không cho tôi biết, " Vệ Thần đứng ở cửa, cả người chặn ở cửa, cô muốn đi ra ngoài ư, đừng có mơ.

Hà Duyên thở dài một hơi, "Vệ Thần, tôi muốn đi làm, tôi còn phải nuôi con gái mình nữa, " Cô trầm tĩnh nói xong, hắn là phó tổng, nhưng cô chỉ là một thư ký, hắn có tiền cùng với mĩ nữ, nhưng cô chỉ có công việc này còn có một đứa con gái ốm yếu nữa.

"Hà Duyên, cô nói lại một lần nữa cho tôi xem, " Vệ Thần có chút xấu hổ cùng tức giận, thật sự muốn biết trong đẩu người phụ nữ này chứa gì.

"Tôi không có thời gian rảnh rỗi như anh, tôi phải làm việc, anh hãy tránh ra, " Cô lại khoác lên mình bộ trang phục công sở quê mùa, dường như khi mặc bộ quần áo này vào, tính cách cô cũng thay đổi. Lại biến thành Hà Duyên lạnh lùng, khó tính.

"Hà Duyên, câm miệng, Đồng Đồng cũng là con gái của tôi, tôi cũng muốn nuôi dưỡng nó, " Vệ Thần nắm chặt tay lại, thật sự hận không thể tiến lên bóp chết người phụ nữ này, cô muốn làm hắn tức chết sao? Rõ ràng vừa rồi vẫn rất dịu dàng, hiện tại như biến thành người khác, hắn nói lời nào cũng cãi lại. Cả người hắn run lên vì tức giận.

"Đồng Đổng là con gái của tôi, " Hà Duyên lãnh đạm nói xong, lập tức đi qua hắn, "Tôi muốn đi làm, Đồng Đồng đang bị bệnh, tôi muốn chữa khỏi bệnh cho nó" Mấy năm nay cô đều tích cực làm việc, dành dụm tiền chữa bệnh cho Đồng Đồng.

"Anh sẽ chữa bệnh cho Đồng Đồng, .." Vệ Thần hít sâu một hơi, hắn nhìn căn phòng nhỏ này, phòng tắm và toilet bé xíu, mấy năm nay, hai mẹ con họ đã vất vả rồi, nuôi con khổ cực như vậy, nhất là nó còn bị bệnh nặng.

"Tự tôi sẽ chữa bệnh cho con mình..." Hà Duyên ngẩng đầu nhìn hắn, thấu qua lớp kính là ánh mắt kiên định, cô thật sự đã quen với áp lực như vậy rồi.

"Hà Duyên, được lắm, " Vệ thần đặt tay lên lồng ngực, thỉnh thoảng ép trái tim xuống, hắn sắp bị người phụ nữ cố chấp này làm tức chết rồi.

"Bệnh của Đồng Đồng chữa mất rất nhiều tiền, cô có không?" Hắn hỏi sắc bén, cũng không khách khí. Cô nếu có tiền, cũng sẽ không ở trong căn phòng nhỏ bé này, mỗi ngày đều phải ăn mấy cái thứ khó ăn đó, mỗi ngày cũng không cần tăng ca nhiều như vậy, thậm chí, còn làm việc tới khuya. Cô không có tiền, thật sự không có.

Mà vừa nghĩ tới cô và Đồng Đồng sống khổ sở mấy năm năm, tim hắn nhin bị chiếc kim nhọn đêm vào, trước kia chỉ cảm thấy đau lòng, giờ thì như bị cắt da, cắt thịt.

Hà Duyên mím chặt môi, "Tôi có thể vay Tử Lạc, cô ấy nhất định cho tôi mượn, " cô ngước mắt lên, thực ra, cô biết cô không cần nói gì, Tô Lạc cũng sẽ giúp cô vô điều kiện.

"Vậy cô trả bằng cách nào?" Vệ Thần nhíu mày, cứ coi như có người ượn, thì cô không phải trả chắc.

"Tôi có thể dùng phần đời còn lại, nhất định sẽ trả hết nợ." Cô giật cửa ra, rõ ràng có thể không cần, nhưng là, cô vẫn muốn chính mình chữa khỏi bệnh cho con gái, bởi vì, cô đã có thói quen dựa vào chính mình.

"Đợi chút.." Vệ Thần bước theo, kéo tay cô lại.

"Tôi cho cô mượn, tôi không cần cô dùng cả đời để trả, cô chỉ cần đưa tôi một năm tiền lương của cô là được rồi, không có lãi gì cả, chỉ là để Đồng Đồng ở cạnh cha mẹ tôi là được ... Như vậy, cô sẽ không phản đối chứ, như vậy bản thân cô và Đồng Đồng đều tốt hơn."

Hà Duyên dừng bước, nhìn hắn chằm chằm, hắn không biết người đàn ông này đang suy tính gì.

"Cô không cần phải nhìn tôi như vậy, Đồng Đồng cũng là con gái tôi..." Vệ Thần nói hợp lý hợp tình, mà hắn đã có quyết định của chính mình, một năm là đủ rồi.

Hắn muốn đuổi theo cô, để cô trở thành vợ hắn, đương nhiên, hắn bây giờ còn không nghĩ sẽ để cô được đắc ý, bây giờ cô không thèm quan tâm tới hắn nữa, nếu mà biết của hắn tâm ý, có khi còn trèo lên đầu hắn mất.

"Nhưng, là chính anh không cần Đồng Đồng, anh không nhớ sao, năm đó, Đồng Đồng thiếu chút nữa sẽ chết..." Cô thì thào nói, không thể không nói, điều kiện của hắn đã rất rõ ràng, cô cũng biết rõ nên chọn cái nào, cả đời cùng một năm, cô căn bản đã quyết định.

*****

Edit: Hải Linh

Beta: Ốc Sên

Với lại nếu Đồng Đồng ở chỗ của Vệ Thần, con bé sẽ là công chúa nhỏ, ở nơi này cô bé chỉ là môt đứa nhỏ đáng thương không có cha.

"Để tôi suy nghĩ một chút đã, " cô chậm rãi đi về phía trước, còn người đàn ông kia vẫn đi theo phía sau của cô, một bước cũng không rời, khiến cho trái tim của cô, đã qua rất lâu rồi, lại rối loạn một lần nữa.

Vệ Thần đột nhiên bước lại gần, đi song song với Hà Duyên.

"Cô biết tôi là cha của Đồng Đồng, cho nên, cô không thích tôi, đúng không?" hắn vẫn không hiểu nguyên nhân vì sao cô lại chán ghét hắn, nếu trước kia không biết, thì hiện tại hắn đã biết rồi.

"Đúng vậy." Hà Duyên thản nhiên trả lời, không có chút giấu diếm.

"Cô đúng là thật thà." Vệ Thần cười khổ một tiếng, đột nhiên đưa tay giữ chặt lấy tay cô, Hà Duyên dùng sức giật tay một chút, phát hiện ra hắn kéo tay cô ngày một chặt hơn.

Càng dùng sức, người bị đau lại chính là cô, mà cái người đàn ông kia, vẻ mặt cười cười, cười giống như một con mèo vừa ăn vụng được cá, cô nhìn thấy thật muốn đập cho hắn mấy phát.

Cô mặc kệ để hắn lôi kéo, đằng nào thì người cũng bị ăn mất rồi, giờ chẳng qua chỉ là kéo tay, so với vừa rồi, là quá nhẹ nhàng rồi.

Chỉ là, cô quay mặt đi, không thể không nói, tay của người đàn ông này vẫn giống với năm năm trước, cho cô cảm giác đặc biệt an toàn... Chỉ là cảm giác an toàn này chỉ có ở một đêm đó mà thôi.

"Hà Duyên, vì sao không nói cho tôi biết, Đồng Đồng chính là con gái của tôi, nếu cô nói, tôi sẽ tin." Vệ Thần đột nhiên dừng bước, dùng sức kéo tay của Hà Duyên lại, sau đó gỡ cái kính dày cộp của cô xuống, để ánh mắt của cô không bị cản trở gì mà nhìn thẳng vào mắt hắn.

Ánh mắt cô mơ màng, mông lung, lúc này, toàn bộ là bóng dáng của hắn, làm cho hắn có một cảm giác thỏa mãn kì lạ.

Đúng vậy, hắn thật sự có thể, nếu cô nói cho hắn Đồng Đồng chính là con gái của hắn, hắn thật sự sẽ tin, bởi vì, cô là Hà Duyên.

"Anh có cuộc sống của anh, tôi không muốn phá hỏng cuộc sống của anh, hơn nữa, hiện tại, tôi và Đồng Đồng sống rất tốt, có thể chúng tôi không giàu có, nhưng Đồng Đồng rất vui vẻ, vì sao phải nhắc tới chuyện này?"

Điều cô muốn nói chỉ có vậy, cô không hề quên, khi gặp lại hắn, hắn đã là phó tổng của tập đoàn Húc Nhật, bên cạnh cũng đã có một cô gái.

Vệ Thần không hề có ý muốn bỏ qua, hắn cũng không phải là kẻ ngu ngốc, ý tứ của cô, hắn hiểu được.

"Năm đó, vì sao không tìm tôi. Lại muốn một mình mang theo Đồng Đồng." Nếu năm đó, hắn biết người kia là cô, dù có thế nào đi nữa, nếu không muốn kết hôn, thì hắn vẫn sẽ giúp đỡ cô và Đồng Đồng, sẽ bảo vệ bọn họ, quan tâm đến bọn họ, sẽ không để cho hai người phải sống vất vả trong nhiều năm như vậy.

"Anh quên sao?" Hà Duyên lấy kính mắt đeo vào, thật may là cô còn có cái kính này, có thể che giấu một chút gì đó, ví như sự khổ sở và còn có... Che giấu được một chút đau xót...

"Quên cái gì?" Về Thần vẫn cười, hắn muốn biết, vì sao lúc trước, cô không đến tìm hắn, khả năng là vĩnh viễn cô cũng không biết, kỳ thật là hắn có đi tìm cô.

"Tôi đưa Đồng Đồng đi tìm anh, lúc đó, Đồng Đồng mới sinh ra được không lâu, đã phát hiện ra, trái tim nó không được khỏe, cho nên, tôi đưa con đi tìm anh, chỉ cần anh có thể cứu nó, thậm chí, tôi có thể rời xa nó."

"Dù sao, Đồng Đồng cũng là con gái của anh..."

Trán Vệ Thần nhăn lại, căng thẳng, dường như là nhớ lại chuyện gì đó....

Hắn khẽ nắm chặt tay của Hà Duyên, một hình ảnh xuất hiện trước mắt hắn.

Mưa, cô gái trẻ tuổi, còn có một đứa nhỏ mới sinh ra được không lâu, hắn còn nhớ, gương mặt của đứa nhỏ kia trông rất đáng yêu, ánh mắt thật to, cái mũi và cái miệng nho nhỏ, nhỏ như vậy, dường như lúc đó còn không to bằng một bàn tay của hắn.

Mà đứa bé đó chính là Đồng Đồng của hiện tại...

"Trời ơi..." Hắn nhắm mắt lại, rốt cục thì hắn đã hiểu, bản thân hắn đã làm những gì...

Đúng là cô có đến tìm hắn, cô còn ôm cả Đồng Đồng theo, lúc ấy, cô đã cầu xin hắn cứu Đồng Đồng, nhưng hắn giành cho cô chỉ có nhục nhã, chỉ có nhạo báng, thậm chí còn đuổi cô đi.

Hắn tưởng rằng mình đã quên, thật không ngờ, khi hắn nhớ lại một lần nữa, cũng là lúc phát hiện ra, hiện tại, tất cả đều quá rõ ràng, giống như là chuyện chỉ vừa mới xảy ra, thậm chí, hắn còn nhớ rất rõ, từng ly từng tý, hắn không hề quên.

Nhớ bộ dạng của cô vào lúc đó, những hạt mưa rơi trên người cô, nhớ tiếng khóc của Đồng Đồng, còn nhớ câu nói của cô gái đó, nói cho hắn biết... Đứa bé là con gái của hắn. Đứa bé bị bệnh, nhưng hắn đã làm cái gì...

Hắn buông tay của Hà Duyên ra, cúi đầu nhìn đôi bàn tay của chính mình, không thể tin được, trước kia, rốt cục, mình đã cái gì, hắn như vậy, nhưng lại mặc kệ con gái của mình, mặc cho bọn họ sống hay chết cũng không quan tâm.

Hà Duyên nhìn hắn, một lúc lâu, cô chủ động kéo lấy tay hắn, cô hiểu, hắn đang tự trách bản thân, ...

"Tôi biết là không phải lỗi của anh, nếu đổi lại là tôi, có thể tôi cũng sẽ không thừa nhận một đứa trẻ đột nhiên xuất hiện, năm năm trôi qua, tuy rằng, chúng tôi thực sự rất vất vả, nhưng, Đồng Đồng vẫn còn sống, như vậy tôi đã rất biết ơn rồi, cũng không có oán trách gì."

"Vệ Thần, chuyện anh nói, tôi sẽ đáp ứng..." cô nói xong, rồi buông tay hắn ra, đi về phía trước, khẽ chớp mắt một chút, từng giọt nước mắt lăn dài, cô biết là mình đang khóc.

Tô Tử Lạc nói rất đúng, đôi khi có một khoảng cách, cũng chỉ là đã từng bước ra xa thôi, mặc kệ, cô với Vệ Thần là thế nào, là yêu cũng vậy, không yêu thì cũng thế, cô chỉ muốn Đồng Đồng có một người cha, Đồng Đồng nói, mẹ của nó không có cha, nó cũng không có cha, cô cũng không muốn, số phận của cô, lại một lần nữa được tái hiện trong cuộc sống của con gái, không muốn con gái trở thành một Hà Duyên thứ hai, không muốn nó còn nhỏ như vậy đã phải chịu nhiều đau đớn, không có cha, là một đứa nhỏ chỉ có mẹ.

Vệ Thần thì đang sững sờ nhìn bóng lưng của cô, sau đó, hắn tiến lên, lại một lần nữa, nắm chặt tay cô.

"Cảm ơn." Giọng nói của hắn có chút nghẹn ngào, hắn đã biết được, vì sao lúc Lê Duệ Húc biết được sự tồn tại của Bánh Bao Nhỏ, hắn lại khóc, hóa ra chính là cảm giác này.

Hiện tại, hắn cũng đã cảm nhận được, cho nên hắn rất muốn khóc... Một người đàn ông to lớn mà khóc, đúng là dọa người... Nhưng, thật sự là hắn không thể kìm chế được. Vì đứa con gái đáng thương của hắn. Đồng Đồng.

"Không cần... Tôi chỉ muốn Đồng Đồng có cha, giống như Bánh Bao Nhỏ."

Bất chợt, Hà Duyên thấy được một tầng sương mỏng trong mắt Vệ Thần, dường như hắn đang cố kìm nén.

Hóa ra, Vệ Thần cũng sẽ khóc... Giống như một người đàn ông bình thường, bỏ qua mọi lớp ngụy trang bên ngoài, người đàn ông này, thật không nghĩ là sẽ tình cảm như thế.

Có lẽ bên trong mỗi con người đều sẽ như vậy, cả Lê Duệ Húc và Vệ Thần, trên đời này luôn luôn là như, luôn có một người khiến họ để tâm tới, khiến họ có thể quên đi thân phận của mình, có thể đánh đổi tất cả.

Crypto.com Exchange

Chương (1-157)