Truyện:Người Chồng Máu Lạnh - Chương 015

Người Chồng Máu Lạnh
Trọn bộ 157 chương
Chương 015
0.00
(0 votes)


Chương (1-157)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Cái chúng ta cần chỉ có hôn nhân, những thứ khác đều không có, cô hiểu biết như vậy khiến tôi rất hài lòng, tôi sẽ cho tất cả, thân phận bà lớn họ Lê, tiền tài đầy đủ, những điều cô muốn, nhưng có một số thứ, nhớ, không thể quá tham vọng, còn nữa, đừng có yêu tôi." Tiếng nói hắn rất rõ rãng truyền tói tai cô, giọng nói không lớn, lại lạnh lẽo khác thường, như một có gái dài và nhỏ hung hằng đâm thẳng vào lòng cô, không thể nhổ ra được.

Tôi muốn hôn nhân, cô có thể chiếm được cái cô muốn, trừ tình yêu...

Tử Lạc nắm ngón tay lạnh lẽo của mình, cô cái gì cũng không cần, cô chỉ muốn có một gia đình nhỏ, đầy ắp yêu thương. Ánh mắt hoảng loạn, lại có cảm giác cuốn hút, cô thấy nước mắt trào ra, từng giọt lệ tổn thương rơi xuống.

Cô nghe thấy hắn bước đi, đi lên tầng, chỉ có cốc sữa kia, như là dư thừa, cô không có uống ngụm nào, hắn lại uống vài ngụm, nhất định bỏ đi.

Cô hít hít cái mũi của mình, giương mắt, chỉ có một mình cô biết, hiện tại cô bị tổn thương như thế nào. Cô cúi đầu, ngón tay run rẩy cầm chiếc cốc lên uống, sữa đã lạnh.

Trái tim cô lạnh, sữa cũng lạnh, đây mới là cuộc sống của cô sau khi cô ra đời. Mất đi Ôn Vũ Nhiên, cô thực sự đã mất đi tất cả những gì cô có từ trước tới nay.

Cô từng ngụm từng ngụm uống hết, như uống vào tất cả đau đớn, chua sót, trước mắt tối tăm không thấy ánh sáng.

Lúc này, ở một căn phòng rộng lớn được trang trí đẹp đẽ, thỉnh thoảng truyền đến tiếng rên rỉ của một đôi nam nữ, người đàn ông thở gấp, cô gái yêu kiều, trong phòng tràn ngập không khí ám muội, trên chiếc giường lớn, một đôi nam nữ quấn lấy nhau, thân thể họ phập phồng, mồ hôi đầm đìa, thỉnh thoảng phát ra âm thanh khiến người khác mặt đỏ tim đập nhanh.

Cho đến khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, người đàn ông nhắm mắt nằm trên cô gái xoay người, trong mắt hiện lên sự thống khổ cùng thất bại khó nhận thấy.

Một đôi tay nhỏ ôm chặt hông hắn, cô gái ngồi dậy, tự vào bả vai hắn, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn.

"Anh thấy không, chúng ta mới xứng đôi vừa lứa, cho dù là thân phận, địa vị, thậm chí khi ở trên giường, chúng ta đúng là trời sinh một đôi."

Cô cười duyên dáng, nhìn thấy sự phức tạp trong đối mắt hắn, ngón tay khiêu khích lướt qua bộ ngực bóng loáng của hắn.

Ôn Vũ Nhiên chật vật đẩy tay cô ra, sau đó đứng lên, đi vào phòng tắm, đóng cửa phòng tắm, ánh mắt hắn đầy sự thống khổ, đúng vậy, cô nói rất đúng, hắn không muốn chạm tới cô, sai lầm một lần sẽ không muốn sai lầm thêm lần nữa, nếu như nói lần đầu tiên do ý thức hắn không rõ ràng, vậy bây giờ tính là cái gì, hắn vẫn phản bội lại thân thể của mình, phản bội Lạc Lạc. Nhưng người đàn bà kia....

*****

Hắn oán hận đập tay vào tường, sau đó dựa lưng vào tường, hắn ngẩng đầu lên, thở phì phò, khắp trên người hắn là vết cào của người phụ nữ kia, thấy được vừa rồi bọn họ đã trài qua kích thích thế nào.

"Thực xin lỗi, Lạc Lạc... Thực xin lỗi..." Hắn không ngừng thì thào tự nói, dừng sức túm tóc mình. Cái hắn có thể cho cô chỉ có trái tim này, con người hắn, thân thể hắn đã sớm không còn thuộc về hắn, nhưng Lạc Lạc còn cần trái tim hắn sao?

Dòng nước ấm không ngừng chảy trên đầu hắn, trên người, có thể xóa đi hương vị của người đàn bà kia trên người, lại không thể xóa đi cảm giác dơ dáy trong tim hắn.

Mắt của hắn bị nước nóng chảy vào đỏ lên, không biết có phải nước mắt của hắn hay không, cứ như vậy rơi xuống.

Khi Tử Lạc mở to mắt đã thấy ánh sáng rực rỡ, cô nâng thân thể mệt mỏi ngồi dậy, trước mắt không phải căn phòng nhỏ của cô, một nơi xa lạ, một căn phòng thật lớn.

Ngón tay cô khẽ động, cảm giác từ đầu ngón tay truyền đến lạnh lẽo, cúi đầu, nhìn thấy những tơ máu trên tay cô.

Cô kết hôn, cùng một người đàn ông xa lạ, cũng một ngày với hôn lễ của Vũ Nhiên.

Cô đứng lên, mở bức rèm, gian phòng ngập tràn màu sắc tươi sáng của mùa thu, cô ngẩn người, cô căn bản không biết mình muốn gì, có thể làm gì?

Ngón tay cô theo thói quen vỗ về chiếc vòng trên tay cô, trong mắt hiện lên tia đau đớn, cho dù có thế nào, cô cũng sẽ không lựa chọn tháo nó xuống, nó là bảo bối của cô, là một trong số ít những thứ cô có được.

Cô khẽ chuyển người, từ trong tủ lấy ra bộ quần áo, cô từ trước tới giờ vẫn không thay đổi, không hề thay đổi.

Cô mở cửa, bên ngoài yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng bước chân của cô, cô nhẹ nhàng bước đi, sợ ảnh hưởng đến người chồng xa lạ kia. Cô đi xuống cầu thang, nhìn thấy một căn phòng cuối cùng phía bên trái, nếu cô không nhớ nhầm, đó chính là căn phòng của hắn, phòng hắn ở bên trái, phòng cô ở cuối cùng bên phải, không biết đây có phải khoảng cách giữa bọn họ không, cô không muốn hỏi mình có đáng thương không, không có khách tới dự hôn lễ, không cầu kì, nhưng hắn vẫn cho cô, cái cô muốn là một cuộc hôn nhân.

Không có phòng cưới, nhưng hắn có thể cho cô một chỗ ở được, coi như là nhà của cô, cô nên là thỏa mãn mới đúng? Còn cái gì có thể lưu luyến.

Cô bước nhẹ xuống lầu, chỉ sợ không những quấy rầy hắn, còn có cô gái kia.

Đi tới cửa, đôi giày cao gót đặt trước cửa tối qua đã không thấy, tay cô đặt trên lồng ngực, khẽ thở dài nhẹ nhõm, như vậy cũng không xấu hổ chứ, có lẽ cô đã là người thứ ba can thiệp hắn và co gái ấy, bọn họ yêu nhau, cô an ủi mình, nhưng đôi môi cô đã nếm quá nhiều vị đắng rồi.

Cô tìm một lúc lâu, cuối cùng đi vào phòng bếp, đồ gì cũng thật mới, rất sạch sẽ, cô mở tủ lạnh ra, khẽ thở dài nhẹ nhõm, thật tốt, trong tủ lạnh không có thiếu thức ăn, có thể làm chút đồ ăn, cô nghĩ nơi này không có nấu cơm, bởi vì quá sạch sẽ.

Đây không phải cuộc hôn nhân cô muốn, người đàn ông kia cũng không phải người cô muốn lấy làm chồng, nhưng cô muốn giúp hắn làm đồ ăn, vì hai người đã kết hôn.

Cô nhanh tay rửa thức ăn, thỉnh thoảng từ phòng bếp truyền đến tiếng đinh đinh đang đang, giống như một tiếng đàn, không có theo luật, lại khiến cho người khác thoái mái.

Đôi khi quá yên tĩnh, cũng không tốt.

Lê Duệ Húc thay một bộ quần áo, luôn đứng ở trước cửa sổ, chiếc bóng của hắn như một bóng ma, khiến hắn càng trở nên lạnh lùng khó tiếp cận, ngón tay vỗ về chiếc nhẫn của mình, đây là tự hắn thiết kế, có thể cả đời, người kia đều không cần.

*****

Không thể đưa cho cô ấy, vậy đưa cho ai cũng không quan trọng.

Hắn đi tới mép bàn, mở ngăn kéo, lấy một hộp xì gà từ bên trong, mở ra nhìn, không còn điếu nào cả, tay hắn đưa lên khẽ day trán, xem ra, gần đây hắn hút thuốc cũng thật lợi hại.

Hắn đột nhiên nhớ tới, hắn mới cưới một cô vợ, không biết bây giờ cô ấy đang làm gì, hắn tựa vào bàn, khẽ mím môi, hắn cười một người chính bản thân còn không cần, một người vợ mà cũng chẳng phải vợ.

Ánh mắt màu trà hiện lên đau đớn kịch liết, rất nhanh liền biến mất, bất luận ở thời điểm nào, tổng tài tập đoàn Húc Nhật, Lê Duệ Húc cũng sẽ không để lộ một kẽ hở, không có lộ bất kì nhược điểm nào, .

Hắn không để ý, đánh giá bên ngoài một chút, ném hộp xì gà vào trong ngăn kéo, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Hắn xuống tầng, ngoài ý muốn nhìn thấy trên bàn bữa sáng, chưa tính là hắn thích ăn gì, nhìn cũng rất ngon miệng, hắn híp hai mắt lại, không biết đã bao lâu hắn không ăn một bữa sáng như vậy, có thể nói, bao lâu hắn chưa sử dụng đũa.

Hắn chăm chú nhìn đồ ăn trên bàn, bỗng hắn trừng mắt, dường như những thức ăn kia có thù với hắn, kì thực chỉ có hắn biết, trong lúc này, hắn cảm giác rất đói bụng.

Lâu lắm rồi hắn không có cảm giác đói bụng, hắn là một người làm việc điên cuồng, bình thường không ăn cơm nhiều lắm, đến bữa thì ăn, từ nhỏ hắn lớn lên ở nước ngoài, đã quen với tảng thịt bò và một số đồ ăn khác, thật khác biết, những thức ăn tinh khiết kiểu Trung Quốc, hắn rất ít khi ăn, đương nhiên hắn cũng sẽ không rảnh đi ra ngoài ăn, ăn ở công ty là được rồi.

Lê Duệ Húc có thể không ăn cơm, nhưng không thể không làm việc.

Chuông cửa phía sau vang lên, hắn nhìn nhìn màn hình, sắc mặt lộ ra vẻ không vui, hóa ra là Vệ Thần, hắn đứng lên đi mở cửa, hắn còn không nghĩ ra, cái nhà này ngoài hắn ra còn ai có thể đi mở cửa, hoặc là Vệ Thần tự mở cửa đi vào.

So sánh ra, điều thứ nhất thực tế hơn rất nhiều.

"Húc, tôi đến thăm cậu, cậu có nhớ tôi không?" Cửa vừa mở ra, Vệ Thần lộ ra hàm răng trắng, trên mặt thất chói mắt, hắn dang hai tay, bổ nhào vào, Lê Duệ Húc xoay người, đêm hắn ném ra bên ngoài.

"Húc, cậu cũng không cần phải máu lạnh như vậy, chúng ta mọt ngày không có gặp mặt, cậu cũng không nhớ tôi sao?" Vệ Thần sờ mũi mình, người này thực không đáng yêu, đem tất cả chuyện lớn nhỏ trong công ty ném cho hắn, hắn là ai, hắn là phso tổng Húc Nhật a, sao lại mệt mỏi giống con chó vậy, Duệ Húc hắn thì tốt rồi, ở trong này nghỉ ngơ, ăn ngủ tốt.

"Có chuyện gì?" Lê Duệ Húc thản nhiên nhìn Vệ Thần giống như một đống rác ở trong nhà, đổi giày, cởi áo khoác, sau đó đưa chân ngồi trên ghế sa lon của hắn. Người này, từ khi nào đã coi nhà của mình thành nhà của hắn vậy.

"Không có việc gì không thể tìm cậu sao?" bở vai Vệ Thần khẽ cứng lại, "Tôi vừa đi qua, đói bụng, muốn tới dùng cơm cùng cậu, tôi sợ cậu sẽ mệt chết, đến lúc đó, tôi cũng mệt chết theo."

Crypto.com Exchange

Chương (1-157)