Truyện:Người Chồng Máu Lạnh - Chương 120

Người Chồng Máu Lạnh
Trọn bộ 157 chương
Chương 120
0.00
(0 votes)


Chương (1-157)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Cô yên tâm, tôi sẽ không lấy đâu, cái gì mà cô coi như bảo bối vậy, cũng không cho người khác xem nữa." Vệ Thần vòng hai tay trước ngực nhìn bàn tay cô nắm chặt lại, vẻ mặt có chút không vui.

Hắn còn cái gì mà chưa từng gặp qua chứ, chỉ là một cái vòng cổ thôi mà, hắn muốn bao nhiêu cũng có.

Hắn xoay người, tay mất tự nhiên đặt ở trên ngực, đúng vậy, hắn muốn bao nhiêu mà chẳng có, chính là có một điều khiến hắn phiền não lắc lắc đầu, thật sự không nhớ, hắn đem cái vòng cổ của mẹ hắn để ở đâu rồi.

Khách sạn, một người phụ nữ nào đó ở trên giường, hay vẫn là trong xe, hắn vỗ vỗ cái trán, nghĩ tới nghĩ lui đã năm năm mà vẫn không thể nghĩ ra cái vòng cổ kia đã đi tới nơi nào. Cái vòng kia đối với hắn rất đặc biệt, chiếc vòng đó là bà ngoại hắn ẹ hắn khi đi lấy chồng, trên đời này chỉ có một cái, mất đi rồi, đến làm hàng giả cũng không làm nổi...

Cho nên trên cổ hắn hiện tại không đeo gì cả, nếu không phải chiếc vòng đó, thì hắn không muốn đeo bất cứ cái nào khác...

Hắn quay đầu lại, Hà Duyên vẫn cúi thấp đầu, vì sao hắn luôn cảm giác cô gái này rất kỳ quái...

Vẫn không nghĩ ra kì quái ở chỗ nào, hắn đi về phía văn phòng Lê Duệ Húc, đẩy cửa ra, hắn không khỏi ho khan một tiếng, "Tôi nói Húc, anh rốt cuộc hút bao nhiêu điếu rồi. Không khí nơi này không biết bị anh làm ô nhiễm hết rồi." Hắn vội vàng đi qua, mở cửa sổ ra, nếu cứ tiếp tục thế này, Húc sẽ chết trong khói thuốc mất, "Húc, nếu anh còn cứ thế này, cẩn thận không thì ảnh hưởng đến con anh, anh nhẫn tâm làm con mình suốt ngày ngửi thấy mùi thuốc sao?" Vệ Thần nói tới con Lê Duệ Húc, nhóc bánh bao kia, hắn không tin người này còn dám hút, Húc đã bao nhiêu lâu không có hút nhiều như vậy, tâm tình Húc đang rối loạn sao?

"Bánh Bao Nhỏ......" Lê Duệ Húc nhìn điếu thuốc trên tay, ánh mắt nhìn xuống, đôi mắt màu trà mông lung có chút hiu quạnh.. Bọn họ cũng không ở đây, cho nên tất cả khói thuốc ở đây đều do một mình hắn hít vào.

"Đúng rồi, Húc, hôm nay anh đi đâu vậy, điện thoại cũng không gọi được, chú Lê tìm anh đấy, anh sao lại giống như mất tích vậy." Vệ Thần ngồi ở một bên, xoa xoa bàn tay của mình, hôm nay Duệ Húc không có ở đây, hắn thân là phó tổng mệt sắp chết rồi. Trước sau bàn bạc tám hợp đồng, khóe môi hắn cười sắp cứng lại rồi.

"Di động hỏng rồi, " hắn lấy trong túi áo ra chiếc di động dính đầy nước, đã không thể bật lên được nữa.

" Vệ Thần, đưa điện thoại của anh cho tôi.." Hắn đưa tay về phía Vệ Thần.

Vệ Thần không tình nguyện trừng mắt nhìn hắn, "Vì sao mượn của tôi. Nếu có người tìm tôi thì làm sao?" Hắn không cam lòng than thở.

"Đưa đây, " Lê Duệ Húc lại nói một câu, Vệ Thần đành lấy di động ra, ném cho Lê Duệ Húc, nhìn qua Vệ Thần mới mua điện thoại mới, không biết người này sẽ giữ tới lúc nào đây.

Lê Duệ Húc gọi điện thoại về nhà, đứng trước cửa sổ, cả văn phòng đậm mùi khói, chỉ có chỗ này mới có chút không khí thoáng mát, nhưng chỉ cần quay đầu lại sẽ phát hiện, thế giới của hắn vẫn không có gì khác ngoài khói thuốc.

"Vâng, buổi con sẽ về, không có việc gì, công ty có nhiều việc, con ở lại tăng ca, " Lê Duệ Húc từ tốn nói, tuyệt đối không giống như đang giả bộ, Vệ Thần có một chút xem thường, tăng ca, tăng cái rắm a, mất tích cả buổi sáng, giờ mới về, còn không biết đã đi nơi nào.

"Cô ta...Mẹ tìm cách giải quyết đi, con không muốn gặp cô ta nữa, " từ lâu bên người hắn đã không có phụ nữ, hắn tắt điện thoại, híp mắt nhìn ra bên ngoài. Kiều Na lại tới nhà hắn, cô ta vẫn còn hi vọng sao?

"Húc, anh thật trong sáng so với trước đây nha, tôi hoài nghi có phải anh đã trở thành nhà sư không, hay anh đã...?" Vệ Thần trêu ghẹo hắn, mà Lê Duệ Húc cũng không tức giận, hắn quay đầu lại, nhìn từ đầu đến chân đánh giá Vệ Thần, khóe môi nhếch lên.

"Vệ Thần, con tôi đã hai tuổi, tôi thế nào tôi tự mình biết, mà cậu có được hay không, cậu tự biết sao?" Vệ Thần bị hắn nói mặt đỏ lên, hắn đúng là tự vạch áo cho người xem lưng, đúng là khiến người ta chán ghét.

" Hừ." Vệ Thần không phục hừ một tiếng, không phải chỉ là có con trai thôi sao, "Nói không chừng con gái của tôi so với con anh lại lớn hơn đó chứ, " Hắn không khỏi nói thầm, còn giống như hắn đúng là có con gái vậy, cô con gái kia của hắn đang ở đâu đó, không biết bao giờ mới xuất hiện.

"Cậu cứ cố gắng đi, nói không chừng về sau, con của tôi lại cưới con gái cậu, " Lê Duệ Húc cúi đầu, bắt đầu nhìn đống tài liệu trên bàn, hắn cần xử lý xong rồi sau đó mới có thể về nhà.

"Con gái tôi mới không gả cho con anh, tránh cho con anh về sau lại giống anh mặt mũi lúc nào cũng đăm đăm, " Vệ Thần nói xong, liền kích động, con gái của hắn về sau phải tìm một người thật tốt, không cần tìm cái Bánh Bao Nhỏ mập mạp kia.

"Ah, vậy cậu nên cầu nguyện mình mau sinh ra một đứa con gái mới được." Lê Duệ Húc không chút đồng tình nào châm chọc hắn.

Vệ Thần hất cằm, "Tôi rất nhanh sẽ có một đứa con gái, " Hắn hừ lạnh một tiếng, hôm nay hắn sẽ đi xem mắt, tùy tiện cưới một cô gái rồi sinh một đứa nhỏ mới được, hắn sẽ không để cho Lê Duệ Húc xem thường, phịch một tiếng, văn phòng Lê Duệ Húc lại khôi phục không khí lúc im lặng ban đầu, khói thuốc đã nhạt phai đi ít nhiều.

Vệ Thần bước ra ngoài, dùng sức dậm chân xuống sàn nhà. Cả người hắn mang theo luồng gió, thổi qua người Hà Duyên, Hà Duyên ngẩng đầu lên, kỳ quái nhìn chằm chằm Vệ Thần, cô lấy kính mắt ra, lộ ra gương mặt thanh tú, Vệ Thần ở phía sau quay đầu, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt cô mông lung.

Hà Duyên mở to hai mắt, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, sau đó thang máy trong nháy mắt đóng lại, cô chớp chớp mắt mình, xung quanh thật mơ hồ, dường như cũng rất thật. Không thấy rõ, cũng không muốn nhìn rõ.

Ở trong thang máy Vệ Thần đưa tay đặt lên trên ngực, không thể giải thích việc tim đập thình thịch như thế này, cái cô gái mặc đồ đen kia, sao trong chớp mắt lại như biến thành mĩ nữ vậy.

"Lê Duệ Húc chết tiệt, " Hắn không khỏi rống lớn một tiếng, may mắn hắn đang ở trong thang máy, nếu không chắc mọi người coi hắn thành người điên, Lê Duệ Húc, hắn sẽ nhớ kĩ, Húc đã khiến hắn bất thường, hiện tại lại nhìn cô gái xấu xí cũng thành mĩ nữ.

Chính là, hắn quên, ánh mắt của hắn cùng Lê Duệ Húc có quan hệ gì đâu, trừ khi hắn bị bệnh cận thị.

*****

Duệ Húc dừng xe lại, tay phải xoa xoa cánh tay trái, rồi đi vào trong nhà, bởi vì nơi này có cha mẹ hắn, cho nên nới này có không khí của gia đình, chỉ là ngoài trừ những người cần thiết, hắn rất không thích có người ngoài bước vào nhà mình. Cảm giác như không khí trong nhà bị người khác làm cho ô nhiễm.

Hơn nữa kiểu con gái đó, hắn lại càng khó chịu.

"Húc... Anh đã về rồi, anh có biết, em chờ anh rất lâu rồi, có phải anh đã xảy ra chuyện gì?" Kiểu Na dường như không biết từ chối là như thế nào. Cô vừa nhìn thấy Duệ Húc, giống như ong gặp được mật hoa, hận không thể trói ngay bông hoa này lại.

Duệ Húc ngay cả nhìn cũng không nhìn về phía cô, hắn đi về phía Ninh Nhiên, vẻ mặt có chút hối lỗi, "Xin lỗi, mẹ, con về trễ." Ninh Nhiên nhìn hắn cười cười, đối với Kiều Na bà cũng không biết phải làm sao, cô không đi, bọn họ cũng không thể đuổi cô đi, cho dù không nói đến mặt mũi ông Kiều, cũng phải nhìn vào thân phận trưởng bối của bọn họ.

Chỉ là, bà cảm thấy rất phiền, bà không muốn nói chuyện phiếm, không muốn tiếp chuyện, nếu có thời gian, bà muốn đi tới gặp cháu trai mình.

Bà cũng không còn cách nào, Kiều Na không chịu đi.

Lắc đầu, bà nhì vẻ mặt buồn bã của Kiều Na, cũng có chút không đành lòng, "Kiều Na, Húc mới về nhà, nó hơi mệt, đợi hắn nghỉ ngơi rồi nói sau, "

Kiều Na nghe thấy thế, nháy mắt trên mặt đã lấy lại chút thần thái.

"Vâng, con biết rồi, Húc, anh không cần để ý tới em, em có thể nói chuyện với bác gái, " Ninh Nhiên cúi đầu khẽ thở dài, hiện tại bà thực sự không cần người nói chuyện cùng. Bà nhìn chồng mình, trên mặt An Đồng cũng là không biết phải làm sao, dường như cũng là ngồi không yên, Kiều Na tới đây một ngày, bọn họ cũng mất một ngày đến nhìn cháu trai. Đúng là... Khiến người khác không biết phải làm cho tốt.

Duệ Húc đi về phòng mình, cởi bỏ quần áo, hắn nhìn cánh tay bị thương, trên mặt thoáng hiện nét phức tạp, thay một bộ quần áo thoải mái ở nhà, đứng trước cửa sổ, ngón tay lại rút ra một điếu thuốc, phiền não càng ngày càng nhiều, giống như cái lưới, bao quanh lấy hắn ngày một chặt, đặt điếu thuốc lên môi, cảm giác thật ngột ngạt, hắn mở cửa ra đi ra ngoài, lại nhìn thấy người phụ nữ đứng trước cửa, trên mặt lộ ra vẻ lãnh khốc đáng sợ, Kiều Na lặng người đi, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười.

"Anh xuống nhà sao, có phải anh đói bụng rồi?" Cô đã tự coi mình là vợ của Duệ Húc, Duệ Húc đi qua cô, môi khẽ mím lại.

Hắn đi xuống, Kiều Na cũng đi theo hắn, Duệ Húc mở một cánh cửa, sau đó xoay người, lạnh lùng nhìn Kiều Na.

"Nếu cô Kiều không có gì cần nói, có thể đi được rồi, nhà tôi không chào đón người lạ." Hắn hiểu rõ ý mẹ mình, chỉ là đáng tiếc, Duệ Húc hắn từ trước tới nay không biết mềm lòng là gì. Nhất là đối với phụ nữ thích quấn quýt lấy hắn không buông.

Ánh mắt Kiều Na hồng hồng, ái oán nhìn hắn, Duệ Húc vẫn lạnh như băng, cứng rắn không lộ chút cảm xúc.

"Cô Kiều, tôi không hi vọng phải nghe thấy sự khó chịu của cô, bởi vì tôi thực sự chán ghét cô, " đột nhiên hắn cúi đầu, nhìn thằng vào mắt Kiều Na, "Nếu như cô không muốn để người khác biết tất cả bài thi sách vở của cô đều do một người khác làm, nếu cô không muốn để người khác biết cô sử dụng tên của người khác để lấy thành quả ình, tốt nhất cô hãy rời khỏi đây, hơn nữa không cần tới đây thêm lần nào nữa, nếu không, tôi nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết, khóc cũng không có chỗ mà khóc."

Hắn uy hiếp Kiều Na, giọng nói lãnh khốc, vô tình, mang đặc trưng của một ác ma.

"Làm sao anh có thể đối với em như vậy?" Cả người Kiều Na run lên, không thể tin được những gì hắn nói, hắn uy hiếp cô, làm sao hắn lại biết truyện này, rõ ràng chuyện này đã được xử lý rất cẩn thận, cô căn bản không cần học hành gì cả, chỉ cần có tiền, cho nên mới trở thành tài nữ trong mắt mọi người.

Cô thật không dám tưởng tượng, nếu người khác biết cô gái tài ba này chính là như thế, cô có thể sẽ không thể sống tiếp ở đây.

Cô sợ hãi nhìn Duệ Húc, Duệ Húc đứng ở cửa, ánh mắt không tồn tại hình bóng của cô, từ đầu tới cuối đều không có.

Khóe môi cô run run, cuối cùng đưa hai tay ôm mặt chạy ra ngoài, Duệ Húc tin rằng, chỉ cần cô không quá ngu ngốc thì sẽ không tới đây thêm lần nào nữa.

"Húc, con nói gì với Kiều Na vậy, sao cô ấy đã đi rồi?" Ninh Nhiên khó hiểu nhìn con trai mình, bà còn tưởng rằng Kiều Na sẽ phải ở đây tới tối mịt mới chịu đi.

"Không có gì, con chỉ nói với cô ấy, sau này không cần tới đây nữa, " Duệ Húc hời hợt nói.

"A, hóa ra là vậy, con vẫn là có tác dụng nhất, " Ninh Nhiên tỏ rõ hiểu ý gật đầu, An Đồng nhìn thoáng qua con trai, chỉ sợ là không có đơn giản như vậy.

Không biết khi nào trời đổ mưa, từng hạt mưa rơi xuống, sau đó mưa dày hơn, to hơn, con mưa mùa thu, khiến không khí lạnh hơn bao nhiêu, mùa đông cũng sắp tới rồi.

Tô Lạc nhìn cơn mưa trước mặt, ôm chặt Bánh Bao Nhỏ vào lòng, cô không nghĩ mưa sẽ lớn như thế, cô còn không có thời gian đi về nhà, nếu chỉ có một mình cô cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, nhưng, cô cúi đầu, nhìn con trai đang ngủ trong lòng, tên nhóc này kệ trời có mưa hay không, muốn ngủ là ngủ.

Bánh Bao Nhỏ còn bé, lại không thể gặp mưa, hơn nữa mưa lớn như thế, đường về nhà cũng không phải là gần, trên đường khá ít người và xe qua lại, mà gió thổi mạnh khiến mưa tạt vào người cô, cô quay lưng ra, ôm chặt Bao Bao hơn một chút.

"Mẹ, Bao Bao lạnh..." Đột nhiên Bao Bao mở mắt ra, bàn tay mập mạp kéo áo Tô Lạc, gương mặt rúc vào lòng cô, bởi vì không nghĩ là trời quá lạnh nên Bánh Bao Nhỏ không mặc nhiều quần áo, cô đau lòng hôn lên mặt con trai, Thiếu Triết vẫn đang bận làm việc, cô thật sự không muốn làm phiền hắn, nhưng, không có hắn, ai có thể giúp họ đây.

Cô chớp mắt, dường như nhớ lại khoảng thời gian bất lực trước kia, không biết từ khi nào, sau lưng cô đã không còn cảm giác lạnh ướt, trời hết mưa rồi sao, cô quay đầu lại, vẫn nghe được tiếng mưa truyền tới.

Cô cảm giác một bóng ma chắn trước mặt, cô còn chưa kịp phản ứng, cả người chợt nhẹ đi, Bánh Banh Nhỏ đã bị người ta ôm lấy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-157)