Truyện:Người Chồng Máu Lạnh - Chương 115

Người Chồng Máu Lạnh
Trọn bộ 157 chương
Chương 115
0.00
(0 votes)


Chương (1-157)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Được rồi, cha ôm con..." Thiếu Triết ngồi xuống một lần nữa, nhẹ nhàng vỗ bả vai nho nhỏ của Bao Bao, Bao Bao trở mình, cái chân béo đạp thẳng vào lồng ngực hắn, đúng là xem hắn là cái gối ôm.

Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên trán Bao Bao, tình thương hắn giành cho Bánh Bao Nhỏ không kém Tô Lạc chút nào.

Hắn nghĩ nếu không có Tô Lạc và Bánh Bao, có lẽ cuộc sống của hắn sẽ rất cô đơn.

Người nhà thật quý báu..."Bánh Bao Nhỏ, con biết không, cha rất yêu con, cũng rất yêu mẹ con..."

Hắn nói rất nhỏ, chỉ đủ mình hắn nghe được rồi lại thở dài.

Duệ Húc nắm chặt vô lăng, trái tim hắn tới bây giờ cũng không có cách nào bình tĩnh lại, hắn lấy điện thoại di động, nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, là người nhà gọi tới.

Hắn ấn nút nghe, mắt vẫn nhìn về phía trước lái xe.

"Húc..." Đầu bên kia truyền tới tiếng mẹ hắn.

"Vâng, mẹ, con đây." Hắn nhàn nhạt trả lời, ánh mắt nhìn về phía trước, người tới người lui, xe đến xe đi, dường như rất dễ lạc ở đây.

"Húc, con ở đâu, chú Kiều và Kiều Na đã chờ con rất lâu rồi, " Giọng nói Ninh Nhiên có chút lo lắng, cũng khó trách, bà đã gọi điện rất nhiều mà Duệ Húc không nghe máy nên sốt ruột là đúng.

"Vâng, con biết rồi, mẹ, con về ngay đây, " hắn buông điện thoại xuống, ánh mắt có chút u ám, có việc thực sự cần phải giải quyết rõ ràng.

Hắn chuyển tay lái, tốc độ xe trong nháy mắt nhan hơn rất nhiều.

Biệt thự nhà họ Lê, thỉnh thoảng Kiều Na lại nhìn về phía cửa, cảm giác mòm mỏi chờ đợi.

"Xem đi, con bé này, cha ngồi ngay cạnh mà cũng quên luôn, " Ông Kiều nhìn cô con gái, gần đây ngày nào họ cũng tới đây, chuyện của con gái, ông cũng muốn lo liệu thật tốt, Duệ Húc luôn thờ ơ nhưng ông nghĩ đó chính là tính cách, chỉ cần bố mẹ hai bên đồng ý, chuyện của hai đứa nhỏ cũng coi như đã định.

Cứ là gia đình thương nhân nào cũng sẽ có một cuộc kết hôn như vậy, yêu cầu đầu tiên là môn đăng hộ đối, hoàn cảnh gia thế tương đương, mà họ đều có đủ, cho nên nhất định sẽ giành được cuộc hôn nhân này, dù sao, người nhắm vào Duệ Húc cũng không chỉ có mình bọn họ, cũng không phải chỉ có mình Kiều Na.

"Cha, đâu có, " Kiều Na ngượng ngùng cúi đầu, Ninh Nhiên cười cười không nói gì, tất cả đợi Húc trở về rồi nói sau.

Cửa lớn mở ra, Duệ Húc phong trần bước vào, một luồng gió lạnh cũng theo đó mà thổi vào căn phòng, không biết là từ bên người hắn hay là từ bên ngoài, lạnh khiến Kiều Na khẽ rùng mình.

"Chú Kiều, xin lỗi, để chú đợi lâu rồi, " Duệ Húc hướng phía ông Kiều chào hỏi, sau đó đặt chiếc cặp công văn lên ghế sa lon, ngồi cạnh mẹ mình, Ninh Nhiên cảm giác con trai đang có tâm sự.

"Húc, chúng ta đang nói về hôn sự của con và Kiều Na, nếu con không phản đối, trước tiên có thể đính hôn, " Duệ Húc cúi đầu, bưng chén trà lên uống, ánh mắt lãnh đạm nhìn Kiều Na rồi nhìn xuống, miệng chén chạm vào môi hắn.

Nếu là lúc trước, hắn có thể chỉ nói, tất cả do mọi người quyết định, còn bây giờ thì không thể... Hắn im lặng uống trà, cũng không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, trong không khí như có gì đó rất áp lực, từ lúc hắn im lặng.

"Húc, nếu con không có ý kiến, mọi chuyện cứ theo thế mà làm đi, ' Lê An Đồng đặt chén trà xuống, ngữ khí gần giống với Duệ húc.

Duệ Húc ngẩng đầu lên, hai mắt khép hờ nhìn chằm chằm Kiều Na.

Kiều Na không thích ánh mắt như vậy, cô không phải thịt heo, nằm một chỗ chờ hắn chọn.

"Cô Kiều, cô nên biết tôi đã trải qua hai lần kết hôn, " Duệ Húc hào phóng nói ra quá khứ của mình, "Cô không sợ, tôi sẽ óc làn thứ ba sao?" ngón tay hắn vỗ nhẹ vào chén trà, lần thứ hai không ai biết, lần đầu tien dường như người biết cũng không nhiều, nhưng trên giấy tờ vẫn chứng mình được hắn đã kết hôn hai lần.

"Em biết, em không quan tâm, hơn nữa em cũng tin rằng, em không phải là một cô gái bị thật bại như vậy, " Kiều Na vội nói, chỉ sợ quyết tâm của cô không đủ, Tề Trữ San cô đã từng gặp qua, ngoài trừ gương mặt xinh đẹp thì không có gì có thể so sánh với cô, cô không phải là bình hoa, cô tin rằng, chỉ cần hắn hiểu hết bên trong của cô, nhất định sẽ yêu cô hơn Trữ San.

Còn người vợ đầu tiên, sớm đã là quá khứ, có khi chẳng mấy ai còn nhớ tới diện mạo của cô ta nữa.

"Vậy cô có đồng ý làm mẹ kế?" Duệ Húc lãnh đạm tiếp lời, một câu mẹ kế cũng khiến mọi người ngỡ ngàng.

Hắn không có con, chẳng lẽ là con riêng.

"Mọi người không cần nghĩ lung tung, nó là đứa con hợp pháp, không phải là con riêng, " Duệ Húc vuốt vuốt chén trà, gằn từng tiếng nói, không thèm để ý tới cảm xúc người khác khi biết tới thông tin này, tin tức này có thể khiến mọi người ở đây ngất xỉu.

Khóe môi Kiều Na khẽ run, không biết phải nói thế nào, dường như cô đã đi giọng nói, nửa chữ cũng không thốt ra được.

"Húc, ý của con là gì, con nói con có một đứa con, có phải không?" Ninh Nhiên gặt gao kéo tay áo Duệ húc, hồi hộp tới mức lòng bàn tay đầy mồ hôi, bà thực sự muốn có cháu, chuyện này có phải là thật không? Bà thực sự không chịu nổi kích thích.

"Vâng, mẹ, hôm nay con cũng mới biết, con có một đứa con trai, năm nay đã hai tuổi, rất đáng yêu..." Hắn nói với cha mẹ xong, ánh mắt màu trà lộ rõ sự tự hào khi biết mình đã làm cha, đứa con hắn rất đáng yêu, còn cầm sữa đưa cho hắn uống nữa.

Bánh Bao Nhỏ, con của hắn, là bảo bối quý giá nhất mà ông trời đã ban cho hắn.

"An Đồng, ông có nghe không, chúng ta có cháu, đã hai tuổi rồi..." Ninh Nhiên không ngừng kéo tay áo chồng, lúc này cha con Kiều Na như không tồn tại trong mắt bà, trong mắt bà giờ chỉ có cháu, cháu bà đã được hai tuổi rồi.

"Đứa bé nhìn thế nào, đáng yêu sao?" Bà mất thăng bằng, nước mắt trào ra, một loại cảm động không nói thành lời, giống như năm đó bà sinh Duệ húc, thỏa mãn và kiêu ngạo, hiện tại con bà đã có một đứa con trai, làm sao bà có không mừng đây?

"Vâng, " Khóe môi Duệ Húc thoáng qua ý cười nhợt nhạt, hắn cũng cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, "Thằng bé rất đáng yêu, rất béo, đặc biệt là không nhút nhát chút nào, đi trên đường giống hệt bánh bao nhỏ." Hắn hình dung con của mình, ánh mắt thật ôn nhu.

*****

"Thật sao?" Ninh Nhiên lại dùng sức nắm lấy tay áo Duệ Húc, vô cùng phấn khích, Lê An Đồng tuy không nói gì, nhưng cũng vội kéo tay của vợ mình, vợ ông muốn bóp chết con sao? Ninh Nhiên vừa khóc vừa cười, sắc mặt An Đồng bình tĩnh, chỉ có ông mới biết, tim ông đập nhanh như thế nào.

Cả hai người đều nghĩ về đứa bé mà Duệ Húc nói, tay chân nho nhỏ, gương mặt mập mạp, hiện tại hận không thể nhìn ngay thấy nó.

Cha con Kiều Na choáng váng, làm sao Duệ Húc lại có thể có con vào lúc này.

Kiều Na sắp khóc đến nơi, Ninh Nhiên luôn hòa nhã với bọn họ, bây giờ lại như không nhìn thấy họ, trong lòng bà chỉ còn cháu trai.

"Em... Em có thể. Em sẽ đối tốt với con anh, " Đột nhiên Kiều Na đnứg lên, ánh mắt Duệ Húc thâm trầm hơn, vợ chồng Lê gia có lỗi nhìn ông Kiều, dường như họ có chút thất lễ. Lồng ngực Kiều Na không ngừng phập phồng, cô dùng sức biểu đạt tư tưởng của mình.

"Em tin rằng em sẽ làm một người mẹ tốt, em sẽ coi con anh giống như con em..." ông Kiều ngồi cạnh xấu hổ cúi đầu, nếu như ly hôn ông còn có thể chấp nhận, chỉ là có một đứa bé, con gái ông còn quá trẻ con, cái gì cũng không biết làm, làm sao có thể làm một người mẹ tốt được, hơn nữa, căn bản con gái ông không thích trẻ con, huống hồ đứa bé này lại là con của một người phụ nữ khác.

"Cô nguyện ý?" Duệ Húc lãnh đạm hỏi, vợ chồng Lê gia đưa mắt nhìn nhau, đem toàn bộ quyền quyết định giao cho Duệ Húc, bọn họ chỉ cần có một đứa cháu là được rồi, còn chuyện tình cảm cứ để con họ quyết đi, bọn họ cũng tin rằng, con trai họ cũng không có ý định độc thân cả đời.

"Vâng, " Kiều Na dùng sức gật đầu rồi mỉm cười, chỉ là nụ cười của cô méo mó thật khó nhìn.

"Nhưng, cô Kiều, tôi chỉ có thể nói với cô một tiếng xin lỗi, tôi không thể đồng ý." Duệ Húc đứng lên, "Chú Kiều, làm chú thất vọng rồi, cháu không muốn con cháu tủi thân, nó sẽ có mẹ nó yêu nó, cho nên, xin lỗi, cháu không thể cưới con gái chú." Hắn đưa mình vào vị thế thấp kém, ông Kiều chỉ có thể gật đầu, người ta không muốn cưới, ông còn cách nào khác, ngay từ đầu ông đã biết Duệ Húc không muốn, đáng tiếc, cuối cùng không thể khiến cho Duệ Húc trở thành con rể mình, quá đáng tiếc.

"Không được, cha, con không muốn, " Kiều Na vừa nghe thấy như thế, như có cái gai đâm vào cổ họng, một chút khí chất đều biến mất, đúng là một thiên kim tiểu thư được nuông chiều đến hư, Ninh Nhiên khẽ thở dài một tiếng, một người con dâu như thế này, họ cũng không dám có, nhỡ cô ta ngược đãi cháu trai họ thì phải làm sao, đó là tâm can bảo bối nhà họ Lê a.

Duệ Húc cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn qua Kiều Na, lạnh băng, khiến Kiều Na biết chính mình đã làm sai cái gì, cô cúi đầu, dừng sức nắm chặt vạt áo, ông Kiều đứng lên, vội vàng kéo con gái mình.

"An Đồng, tôi mới nhớ ra, tôi có cuộc họp phải tham dự, chúng tôi không quấy rầy mọi người nữa."

Lê An Đồng đứng lên, coi như không có chuyện gì xảy ra, " Ông Kiều, tuy chúng ta không thể thành thông gia nhưng vẫn hoang nghêng ông qua chơi, chúng ta đã rất lâu không gặp nhau, bây giờ có cơ hội phải gặp nhau nhiều một chút, " ông Kiều gật đầu, vội vàng lôi kéo cô con gái đã không thể khống chế được bản thân ra ngoài, ông sợ Kiều Na còn gây ra chuyện gì nữa.

Từ xa, còn có thể nghe được giọng nói của Kiều Na, "Cha, vì sao chúng ta phải đi, con không quan tâm anh ấy có con hay không, còn chỉ muốn gả cho anh ấy..."

"Câm mồm, " ông Kiều cố gắng đè thấp giọng, có chút không biết phải làm sao và thở dài, "Nana, con còn không nhìn ra sao? Mặc kệ có con hay không, Duệ Húc đều không muốn cưới con, cho tới bây giờ cậu ta đều không nghĩ tới việc cưới con."

"Không phải, không phải, chúng ta vốn có thể..." Kiều Na còn muốn nói gì đó, cũng theo tiếng đóng cửa, âm thanh dần dần biến mất.

Duệ Húc đứng lên, người đi trà lạnh, hắn cũng không cần phải ngồi đây nữa.

"Cha, mẹ, con lên phòng trước, " Hắn khẽ gật đầu nhìn cha mẹ mình, trên mặt không giấu được sự mệt mỏi. Khóe môi Ninh Nhiên khẽ động, sau đó bà nhìn An Đồng, bà mím môi, bà nghe thấy tiếng thở dài vang lên bên tai mình.

Duệ Húc cởi áo khoác, định hút một điếu thuốc, lại nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn đi tới mở cửa, ngoài cửa là mẹ hắn – Ninh Nhiên.

"Húc... Mẹ có thể nói chuyện với con không?" Ninh Nhiên đứng ở cửa, nhìn cậu con trai cao hơn mình rất nhiều.

"Vâng, " Duệ Húc khẽ gật đầu, sau đó tránh đường để Ninh Nhiên bước vào, bà nhìn căn phòng này, "Đây là căn phòng cô bé kia từng ở?" Bà luôn không hiểu được, vì sao con bà có phòng lớn không ở, cố tình ở đây, bây giờ nhìn những đồ vật nữ tính này, bà mới biết, tâm tư của con trai bà.

Người ngoài đều nói con bà lãnh khốc vô tình, tàn nhẫn độc ác, nhưng bà biết, trái tim của con bà, cho tới bây giờ không hề lạnh, chẳng qua hắn chưa tìm được người thích hợp, tính cách của Húc rất giống cha. Hai cha con họ giống nhau hoặc yêu hoặc không yêu cả đời.

"Vâng, mẹ, bọn con ngủ ở hai phòng khác nhau, chỉ có vài ngày là bọn con ở cùng, có thể nói con đã cho cô ấy một giây hạnh phúc rồi đau khổ cả đời, mà cô ấy vẫn sinh ra đứa con của con."

"Húc, không phải con nói đứa bé kia đã..." Chẳng lẽ là nhầm lẫn sao? Ninh Nhiên hỏi vẫn đề bà để ý nhất, lúc ấy rõ ràng con bà đau khổ khi biết mình mất đi đứa bé, sao đột nhiên lại có con, cô bé đó không sinh non sao?

"Không, mẹ... Đứa bé đã không còn, vì Lạc Lạc mang thai đôi, may mắn vẫn còn một đứa, may mắn là nó vẫn còn sống, con đã từng hỏi qua Đoàn Hạo, cậu ấy nói, chuyện này đã từng xảy ra, mà đứa bé con sống kia chính là kì tích."

"Cho nên, mẹ... Con vẫn mang tội giết con mình, đó là điều con không thể trốn tránh."

Ninh Nhiên đau lòng nhìn con trai mình, cũng đau lòng cho đứa cháu không có duyên với họ, nhưng bọn họ vẫn còn một kì tích. Dù sao ông trời vẫn nhân từ với bọn họ, cho dù đã cướp đi một đứa nhưng vẫn để lại cho họ một đứa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-157)