Truyện:Người Chồng Máu Lạnh - Chương 111

Người Chồng Máu Lạnh
Trọn bộ 157 chương
Chương 111
0.00
(0 votes)


Chương (1-157)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


" Hà Duyên, lên xe" tiếp đó là một lời cảnh cáo lạnh lùng, "Nếu cô không muốn bị ném lên xe thì hãy lên xe ngay lập tức, " giọng nói có chút tức giận, thật sự, không giống như Vệ Thần hằng ngày. (anh Thần ơi, iuu..... rùi:p)

Cả người Hà Duyên khẽ run, cô vẫn đứng tại chỗ.

"Cô không lạnh, chẳng lẽ con gái của cô không lạnh sao?" Câu nói tiếp theo của hắn lại truyền đến, không thể không nói, đây chính là điều làm lòng cô đau đớn nhất, để ý nhất, mặc dù đã có chiếc áo của cô, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Đồng cũng đã tái nhợt vì lạnh. Vệ Thần nói rất đúng, cô có thể chịu được, nhưng Đồng Đồng thì không, cô làm sao có thể nhẫn tâm như thế được.

" Mẹ... lạnh.." Đồng Đồng khẽ co người lại, Hà Duyên xoay người, rốt cục cũng đi lên xe của Vệ Thần, cô nghĩ bên trong còn có người khác nữa, nhưng lại không giống như suy nghĩ của cô, bên trong chỉ có một mình Vệ Thần, mơ hồ vẫn ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, hiểu rõ vừa rồi đã có một cô gái ở đây.

Vệ Thần mở điều hòa, Đồng Đồng trong lòng Hà Duyên chớp chớp mắt nhìn, hàng lông mi dài như hai cánh bướm, thật xinh đẹp. Hắn đưa tay ra, Hà Duyên lại ôm chặt con gái hơn, nhìn hắn với ánh mắt đề phòng.

Hắn muốn làm cái gì, hắn định làm gì Đồng Đồng của cô...

"Tôi sẽ không làm gì Đồng Đồng đâu, cô yên tâm, " Vệ Thần thu tay lại, ngón tay khẽ xoa xoa cái trán của mình, hắn cũng không biết vừa rồi hắn làm sao nữa.

Hắn đặt tay lên tay lái, lái xe.

"Hà Duyên, hình như cô rất quen với Bạc Thiếu Triết, vậy, cô cũng biết Tô Tử Lạc sao? " Về Thần đột nhiên mở miệng, câu hỏi làm Hà Duyên hơi sửng sốt.

"Vâng..." Hà Duên cũng không che giấu hắn, dù sao thì hôm đó mọi người cũng đã nhìn thấy con gái của cô và Bánh Bao Nhỏ cùng đến đó, hơn nữa cô còn cùng Bạch Thiếu Triết rời đi, thậm chí ngay ngày hôm sau công ty liền nhận được rất nhiều lợi ích, tin rằng, chỉ cần không phải là người ngốc, chắc chắn có thể nhìn ra, cô và Bạch Thiếu Triết có mối quan hệ không hề đơn giản.

"Có thể là Tô Tử Lạc không nói với cô, cô ấy chính là vợ trước của Húc, chuyện tình cảm của họ lúc đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, nếu được, cô có thể giúp hắn không? Dù sao, khi chia tay hai người vẫn còn yêu nhau, chyện đó thật đáng tiếc."

Hà Duyên kéo lại quần áo trên người Đồng Đồng, ánh mắt nhìn ra bên ngoài.

" Xin lỗi, phó tổng, tôi không làm được, " giọng nói của cô không to, nhưng lại rất rõ ràng.

"Vì sao? " Vệ Thần hơi bất ngờ, hắn không cần cô làm chuyện gì khó khăn, chỉ cần cô giúp Húc thôi, không phải phụ nữ thì dễ đồng cảm với nhau sao, huống chi, người kia chính là cơm áo gạo tiền của cô.

Hà Duyên quay đầu lại, nhìn sang, ánh mắt bị chặn lại dưới cặp kính lộ rõ hơn.

"Tôi không biết tổng tài có yêu Tử Lac hay không, nhưng tôi lại thấy rằng Bạch Thiếu Triết thực sự rất yêu cô ấy, tôi có thể nhìn thấy, trái tim của tôi có thể cảm nhận được, tôi sẽ giúp, nhưng sẽ giúp người nào đối xử tốt với Tô Tử Lạc và người mà Tô Tử Lạc yêu, không cần phó tổng bảo tôi phải làm gì."

"Có một số việc, là không đúng..." Cô cúi đầu, hai tay Đồng Đồng nắm chặt lấy áo của cô, không thoải mái khẽ động.

Có một số việc thật sự không đúng, nhưng Đồng Đồng là chuyện đúng.

" Được rồi, đến rồi." Hà Duyên vẫn im lặng không nói gì, đối với câu nói của Vệ Thần, cô không có trả lời, cho dù là hắn hay Duệ Húc thì đều giống nhau, cô không tin lời những lời của Vệ Thần, cô chỉ tin tưởng những gì cô nhìn thấy.

Cô ôm Đồng Đồng bước xuống xe, quay lại nói một tiếng cảm ơn với Vệ Thần, sau đó bước về phía nhà mình, một căn phòng nhỏ, rất rất nhỏ, nhỏ giống như chỉ bằng cái phòng bếp của nhà Vệ Thần.

Vệ Thần đặt tay lên vô lăng, nhất thời cứ nhìn chằm chằm bóng dáng biến mất dần, rất lâu, tâm trạng không thể trở lại như lúc trước.

Hắn nghĩ, hắn đã điên rồi, cô gái kia dường như có cá tính hơn nhiều so với trong tưởng tưởng của hắn, hơn nữa, hắn phát hiện ra sự thật bại của mình, hắn không thấy cô giống cục đất nữa, hiện tại hắn càng nhìn càng thấy thuận mắt...

"Húc, lần này anh gặp phải một tình địch khó đối phó rồi, người đàn ông kia không hề thua kém gì anh, những gì tôi có thể giúp thì đều đã giúp rồi. Tất cả, phải trông cậy vào bản thân anh thôi."

"Buông tha hay tiếp tục, đó là chuyện của anh. Tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi."

Hắn lái xe, rời khỏi nơi này, nhưng hắn không hề biết rằng, trên ô cửa sổ nho nhỏ, có một cô gái nhìn chằm chằm chiếc xe của hắn đi xa dần.

Hà Duyên bỏ kính mắt xuống, không đeo kính, gương mặt cô thanh tú hơn nhiều, chỉ là hốc mắt cô lại đỏ lên.

Cô quay đầu, lại đeo kính mắt vào, Đồng Đồng đang ngủ, bên ngoài dường như ngày một lạnh hơn, cô kéo tấm rèm xuống, ngăn cách tất cả mọi thứ bên ngoài.

Một chiếc xe vẫn đỗ ở trước cửa của một căn biệt thự, một người đàn ông đứng tựa vào xe, hắn giống như một tảng đá, vẫn đứng ở đó, ánh mắt cứ nhìn về một hướng, ánh mắt màu trà u ám hơi nheo lại u ám.

Cánh cửa kia vẫn không hề mở ra.

Hắn sẽ chờ ở đây, và sẽ mãi chờ ở nơi này, nếu như hai năm trước cô đều ở đây đợi hắn, vậy thì, hai năm sau, hắn sẽ chờ, chỉ cần có cô ở đây hắn sẽ mãi chờ đợi...

Tay hắn đặt lên bụng, đã lâu rồi hắn không ăn uống gì, dạ dày của hắn lúc này không ngừng co rút, rất đau, nhưng, hắn vẫn cứ đứng ở đây, trông hắn giống như một hòn vọng thê. (ở VNam có hòn Vọng Phu, TQ sắp có hòn vọng thê ha)

Gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua người hắn, từng cơn, từng cơn lạnh buốt, thổi tới làm cho làm ái tóc của hắn không ngừng bay lên, rất nhanh liền bị rối tung lên.

Hắn ngẩng đầu lên, những hạt mưa nhỏ không ngừng rơi trên người hắn, trời bỗng đổ mưa, bầu trời xám xịt, cảm giác áp lực nặng nề đè lên người.

Hắn không vào trong xe, cũng không tránh mưa, mặc kệ ưa rơi vào người hắn, làm ướt quần áo hắn, làm ướt tóc hắn, hai mắt cũng bị nước mưa làm mờ đi.

Hắn đứng thẳng người...Ánh mắt vẫn kiên định nhìn về một phía.

" Dì, trời mưa rồi, " Đồng Đồng kéo rèm cửa sổ ra, Bánh Bao Nhỏ vừa nghe thấy vậy, lập tức chạy đến, dùng sức kiễng chân lên, nhìn ra bên ngoài. Bao Bao không ngừng chớp mắt nhìn ngó xung quanh, cuối cùng cũng nhìn rõ những hạt mưa rơi xuống.

" Mẹ, mưa mưa..." đôi châm mập ú vội chạy vào phòng bếp, ôm chạt lấy chân của Tô Tử Lạc, làm cho cốc sữa trong tay của Tô Tử Lạc sóng sánh một chút, sau đó, nó lại buông một tay ra chỉ về phía cửa sổ, "Đúng rồi, trời mưa, ra chơi cùng với chị một lúc đi, một lát nữa sẽ có sữa uống" cô xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu bé, còn ánh mắt mông lung thì nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Hắn vẫn chưa đi...

Bánh Bao Nhỏ buông lỏng chân của cô ra, lại chạy về hướng Đồng Đồng, nó cứ như vậy, chạy một hồi, đôi chân nhỏ mũm mĩm kia lại không thấy mệt

(ta thề chứ, nếu gặp đc cái Bánh Bao này thi ta sẽ hun cho ướt hết lun, iu không tả đc ^. ^)

*****

Tô Lạc xoay người, tiếp tục pha sữa, động tác của cô chậm đi rất nhiều, đôi khi không nhịn được lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai cô truyền tới tiếng mưa rơi, dường như mưa ngày một lớn hơn.

Cô pha cho Đồng Đồng một cốc sữa, pha cho Bao Bao một bình sữa, cô đi ra ngoài, Đồng Đồng vẫn đứng cạnh cửa sổ nhìn mưa rơi, Bánh Bao Nhỏ cũng học bộ dáng của cô bé, Đồng Đồng nhìn mưa còn không biết Bao Bao đang nhìn cái gì.

"Mẹ..." Bao Bao thấy Tô Lạc đi ra, vội chạy tới, "Mẹ, Bao Bao, sữa sữa..." Cậu bé đã nhìn thấy bình sữa trên tay cô, liền đưa tay đòi ăn.

Tô Lạc đưa bình sữa vào tay Bao Bao, cậu bé vội ôm lấy bình sữa đứng ở đó uống.

"Của con này, " Tô Lạc đứng phía sau Đồng Đồng, đưa cốc sữa cho cô bé.

"Cám ơn dì, " Đồng Đồng nhấn lấy cốc sữa, sau đó lại nhìn ra cửa sổ, "Dì, chú kia vẫn đứng ở đó, chú ấy không lạnh sao?" Đồng Đồng uống một ngụm sữa, ngước mắt lên nhìn Tô Lạc, cả người Tô Lạc khẽ cứng lại, cô đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, trong làn mưa mọi thứ trở nên mờ nhạt, nhưng hình bóng người đàn ông kia vẫn rất rõ ràng. Hắn cứ đứng ở đó, giống như một pho tượng, có thể nhìn rõ nước mưa theo tóc hắn chảy xuống, quấn áo trên người gần như bị ướt hết.

"Mẹ, ôm ôm, " Bao Bao đưa tay ra, Tô Lạc đóng cửa sổ lại, kéo tấm rèm ngăn cản mọi thứ ở bên ngoài, ngăn tiếng mưa, ngăn hình bóng người đàn ông kia, còn có ngăn lại những gì đang xuất hiện trong tim cô...

Cô ôm lấy Bao Bao, nhìn gương mặt Bao Bao giống hệt với người kia, cậu bé một tay nắm lấy áo cô, một tay cầm bình sữa uống.

Khi cô quay lại bên cửa sổ, cơn mưa bên ngoài vẫn không dứt, mọi thứ vẫn mờ nhạt, vẫn mông lung, nhưng hình bóng của người đàn ông kia đã biến mất, dường như cho tới bây giờ đều không có tồn tại.

Tô Lạc khẽ mím môi, cô không biết có phải cơn mưa này đang kéo vào lòng cô hay không, cô chỉ có cảm giác một sự ẩm ướt đang lan ra khắp cơ thể.

Cô ngồi trên ghế sa lon, nhìn Bao Bao chơi đùa với Đồng Đồng, cái gì cô bé cũng nhường cho Bao Bao, Bao Bao lại không giống cậu bé nghịch ngợm trước kia nữa, những gì cậu bé thích đều chia sẻ cho Đồng Đồng.

Cô khẽ cười, chỉ là nụ cười này lại có chút đau khổ, thê lương.

Biệt thự nhà họ Lê, có vài người ngồi đó thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa như đang chờ đợi ai đó.

"Cha, bên ngoài trời mưa lớn như vậy, chúng ta không đi đón Húc sao?" Kiều Na xinh đẹp hỏi cha mình, cô nhìn thấy cha mẹ Duệ Húc nhìn cô chằm chằm, gương mặt đỏ bừng lên, cô có phải đã quan tâm quá mức rồi không.

"A... Còn chưa có gả ra bên ngoài, có con gái đúng là không được nha, " ông Kiều vui vẻ trêu đùa con gái, "Yên tâm đi, hắn có xe riêng, sẽ không bị mắc mưa đâu." Ông Kiều an ủi con gái đang thẹn thùng của mình, rồi quay sang nhìn vợ chồng họ Lê.

"Nhìn xem, con gái của tôi sẽ là một người vợ tốt đấy, "Trữ Nhiên nghe thấy khẽ gật đầu, bà kéo tay Lê An Đồng, thực sự họ cảm thấy con trai họ không xứng đáng với cô bé này, dù sao con trai họ đã trải qua hai cuộc hôn nhân, bây giờ họ cảm tháy ông Kiều không hề để ý tới quá khứ của Húc.

Như vậy là rất tốt nhưng trong lòng Trữ Nhiên luôn cảm thấy có điều gì không ổn, không biết Húc sẽ nghĩ thế nào, còn có cô giá kia, đã chiếm hết tình yêu của hắn, không biết hắn có thể giành cho Kiều Na được bao nhiêu.

Lúc này, cửa mở ra, một cơn gió theo đó lùa vào, mọi người đều cảm giác được, cơn gió mùa thu rét lạnh, thời gian trôi qua thật nhanh, mùa đông lại sắp tới rồi.

"Húc, sao con lại thành thế này?" Trữ Nhiên vội đứng lên, nhìn gương mặt đẫm nước của con trai, không phải con bà có xe sao? Sao lại giống như bị dầm mưa thế này.

"Không có việc gì, con đi thay quần áo đã, " Hắn nhàn nhạt nói, đi qua Trữ Nhiên, sau đó nhìn bà với ý bà không nên lo lắng, từ đầu tới cuối đều không nhìn Kiều Na, dường như trong mắt hắn, cô chính là dư thừa, nhiều lắm thì làm cho không khí đặc hơn một chút, đối với hắn mà nói, có cũng như không.

Duệ Húc đi lên tầng, vẫn bước về căn phòng kia, hắn tình nguyện bỏ đi căn phòng lớn của mình, tự nguyện ở trong căn phòng nhỏ bé này, đây đã thành thói quen của hắn, ngày đêm nhớ mong một người con gái, trước đây hắn không biết hắn yêu như thế nào, hai năm trải qua sự cô đơn tĩnh mịch, cuối cùng hắn cũng đã hiểu.

Hóa ra, yêu sẽ khiến con người ta nhớ đến phát điên phát dại, thời khắc nào cũng nhớ mong, quá khứ đã qua, cho dù có đau khổ cũng không muốn quên.

Hắn mở tủ quần áo, trong đó vẫn còn chút quần áo của Tô Lạc, cho dù là kiểu dáng cũ, quê mùa, hắn vẫn không muốn vứt bỏ, chỉ có như vậy, hắn mới cảm thấy trong đời hắn còn có cô.

Lấy một bộ quần áo, hắn cởi quần áo trên người mình, hàng lông mày nhíu chặt lại, gương mặt trắng bệch.

Quần áo trên tay hắn rơi xuống đất, quần áo ướt quần áo khô rơi chồng lên nhau, thân thể cao lớn co lại, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, bờ môi tím tái.

Hắn cắn răng chịu đựng, không hề lên tiếng. Hai mắt khép hờ nhìn ngón tay mình, chiếc nhẫn do chính hắn thiết kế, hắn dùng sức nắm chặt bàn tay, biết rõ hắn không thể để mình bị đói, vậy mà hắn vẫn làm, biết rõ trời lạnh không tốt cho sức khỏe của hắn, cho dù hắn có là người sắt cũng sẽ bị bệnh, nhưng hắn lại không hề để tâm.

"Vợ, đây là sự trừng phạt giành cho anh phải không? Nếu như vậy, hãy để anh đau thêm nữa được không? Vì anh biết em so với anh còn đau hơn, lúc đó em đã phải chịu đựng một mình, em phải đối mặt với nó một mình, phải không?"

"Vợ, xin lỗi..."

Khóe môi hắn run rẩy, mọi thứ trong phòng như một bí mật, không ai biết, một người đàn ông lớn mạnh cũng có lúc tái nhợt đau đớn như này, một người đàn ông mạnh mẽ cũng có lúc ngày cả thở cũng cảm thấy khó khăn.

Lê Duệ Húc cũng là một con người, bề ngoài lạnh lùng hơn bao nhiêu thì bên trong lại sâu sắc hơn bấy nhiêu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-157)